Trần Thương đi vào bệnh viện thật sớm, đặt bữa sáng đã mua ở trên bàn làm việc của Tần Duyệt. Chỉ đơn giản là một phần sữa đậu nành, một cái bánh bao, một quả trứng luộc nước trà.
Sáng sớm Tần Duyệt rời giường tương đối trễ, bình thường chỉ uống chén sữa bò đã chạy đi làm.
Trần Thương quyết định mua bữa sáng thật sớm cho cô.
Vừa vặn quay người, anh đã nhìn thấy Tần Duyệt vội vã chạy vào, trong tay còn mang theo một phần bữa sáng.
Nhìn thấy Trần Thương, cô cười hì hì như hiến bảo vật, con mắt cong cong, vô cùng khả ái:
- Anh cầm đi, mua cho anh bữa sáng
Trần Thương nhìn khóe miệng Tần Duyệt còn dính sữa bò, nhịn không được cười, giơ tay lên lau cho sạch sẽ:
- Sao không ngủ nhiều một chút?
Tần Duyệt cười nói:
- Em muốn mua bữa sáng cho anh.
Trần Thương nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt Tần Duyệt, sau đó chỉ trên mặt bàn:
- Anh đã sớm ăn rồi! Mua cho em bữa sáng, nhân lúc còn nóng ăn, anh đi xem thử Khiêm nhi ca có cần hỗ trợ gì không?
- Sau này cứ ngủ thêm một lúc, anh sẽ mua bữa sáng cho em
Tần Duyệt bắt đầu cười ngây ngô, đột nhiên cảm thấy mình trở thành người hạnh phúc nhất toàn thế giới.
Lén lút hôn lên khuôn mặt của Trần Thương một cái.
Lúc này, Thạch Na vừa vặn đi đến, Tần Duyệt vội vàng đi tới:
- Lão sư, mua bữa sáng cho ông
Thạch Na lập tức sửng sốt một chút:
- Nói đi, tiểu Tần, hôm nay có chuyện gì?
Tần Duyệt vội vàng cười nói ra:
- Không có chuyện gì, chính là mua nhiều.
Thạch Na nghi ngờ ồ một tiếng, nhìn bữa sáng trên bàn Tần Duyệt, như có điều suy nghĩ...
----
Chừng mười giờ sáng, Trần Thương nhận được điện thoại của Đào Mật:
- Tiểu Trần, đến phòng phẫu thuật số 4, chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.
Trần Thương vội vàng gật đầu, đứng dậy đi đến phòng phẫu thuật.
Trần Thương không muốn tự thân động thủ, đương nhiên, Đào Mật cũng không có khả năng để Trần Thương động thủ, dù sao không có người nào lại lấy an toàn của người bệnh ra nói đùa.
Lại nói, phẫu thuật co thắt viêm màng ngoài tim bản thân phẫu thuật chính là tính nguy hiểm tương đối cao, nếu như màng tim cùng trái tim lớp màng bên ngoài dính liền bị nghiêm trọng, một khi tách rời xảy ra vấn đề, làm tổn thương trái tim, hoặc là làm tổn thương mạch vành, mạch máu chung quanh, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
Trần Thương rửa tay xong, Tiền Lâm cùng một vị đồng học ngoại khoa tim đi tới, bỗng nhiên cười nói:
- Ồ? Trần lão sư, tại sao anh lại ở chỗ này?
Từ lần trước, Trần Thương giảng cho lớp học bên trong đồng học về sau, anh liền nhiều một cái ngoại hiệu “Trần lão sư”.
Ừ, tối thiểu so với Thương lão sư nghe tốt hơn nhiều.
Trần Thương cười nói:
- Đến đây xem phẫu thuật
Tiền Lâm nghe xong, hiếu kỳ hỏi:
- Khoa các anh có phẫu thuật?
Trần Thương:
- Không có! Ngoại khoa tim, phẫu thuật co thắt viêm màng ngoài tim, hai ngày trước tôi không phải đưa đến một người bệnh tới khoa các anh sao? Hôm nay, chủ nhiệm Đào bảo có phẫu thuật, để tôi tới xem một chút.
Lời này vừa nói ra, Tiền Lâm cùng vị bạn học kia lập tức sửng sốt, chẳng lẽ...
Nghĩ tới đây, Tiền Lâm nuốt ngụm nước miếng
Thận trọng hỏi:
- Anh nói là Ngô Ngọc Thụ à?
Trần Thương gật đầu:
- Ừ! Đúng, chính là Ngô Ngọc Thụ, các anh cũng biết người bệnh kia?
Tiền Lâm hai người liếc nhau, sao có thể không biết?
Bởi vì người bệnh này, chủ nhiệm Đào có thể nói là nổi trận lôi đình, tất cả mọi người đều phải đề cao kiểm tra tố dưỡng thể trạng của mình.
Khoảng thời gian này, toàn bộ bác sĩ ngoại khoa tim trong tay đều dự sẵn một quyển sách nhỏ, phía trên viết: S1 tạp âm là... Nhịp tim nhanh của tim là...
Gần nhất mỗi người đều đang nơm nớp lo sợ, sợ chủ nhiệm hỏi thăm một vấn đề đến.
Nghĩ tới đây, nội tâm hai người nhịn không được lộp bộp một tiếng, bọn họ nghĩ đến một chuyện đáng sợ...
Tiền Lâm nhịn không được hỏi:
- Trần lão sư, Ngô Ngọc Thụ không phải là anh chẩn đoán được đưa đến đây chứ?
Trần Thương gật đầu:
- Đúng, chính là tôi, thế nào?
Tiền Lâm cùng Đồng Học Giáp lập tức trợn tròn mắt
Thật sự chính là thằng nhãi này
Nghĩ tới đây, Tiền Lâm hận không thể cầm quyển sách nhỏ trong túi đập trên mặt Trần Thương, tiếp đó chỉ vào Trần Thương mắng to một tiếng: cẩu tặc! Đều tại anh, gần đây nói như thế nào mà ánh mắt Đào lão sư xem tôi càng ngày càng ghét bỏ, đều tại anh! Anh đúng là chó chết.
Nghĩ tới đây, Tiền Lâm nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy căm phẫn nhìn Trần Thương:
- Trần cẩu tặc, anh... Anh hủy tiền đồ của tôi
Trần Thương trợn tròn mắt, vừa rồi còn kêu Trần lão sư thân cận như vậy, hiện tại đã gọi mình là cẩu tặc.
A, đàn ông
- Tôi không phải tiểu ân nhân của anh à? Sao lại thành cẩu tặc rồi? Tên mập mạp lật lọng chết bầm này
Tiền Lâm mắt hổ trừng một cái:
- Anh còn không biết xấu hổ nói? Đều tại anh! Anh biết không! Hiện tại ánh mắt chủ nhiệm Đào nhìn tôi càng ngày càng ghét bỏ, đều muốn đem trục xuất tôi khỏi sư môn thật nhanh
Tiền Lâm bộ dạng cực kỳ hung hãn muốn biểu hiện ra anh ta rất tức giận
Chỉ là, bộ dạng này không những không hung hãn mà bản mặt tròn ngây thơ chân thành kia lại càng trông giống gấu trúc. Trần Thương trông thấy bộ dáng thô lỗ này thở dài, mà thôi người đẹp trai không thèm chấp nhặt với người xấu.
Thấy bộ dạng Trần Thương không hề lay động, Tiền Lâm lập tức ỉu xìu, nghĩ lại, muốn để lão sư coi trọng chính mình, giết Trần Thương cũng vô dụng, chỉ có để Trần Thương phụ trợ mình thôi.
- Trần ân nhân, không, Trần lão sư, Trần đại gia, hai chúng ta thương lượng một chuyện được không?
Trần Thương hiếu kỳ ghé mắt:
- Chuyện gì?
Tiền Lâm ủy khuất vô cùng, đáng thương nói:
- Anh có thể đừng biểu hiện ưu tú như thế hay không?
Đồng Học Giáp gật đầu một cái thật mạnh biểu lộ tán đồng nhìn Trần Thương:
- Anh ưu tú như thế, sẽ lộ ra chúng tôi bị nhược trí vậy.
Trần Thương bất đắc dĩ thở dài.
Ưu tú có lỗi à?
----
Dưới tình huống hứa hẹn ba ly trà sữa cộng thêm một nồi lẩu của Tiền Lâm, Trần Thương đồng ý hôm nay không nghiêm túc phẫu thuật, không huyễn kỹ, không làm gì hết, tốt nhất có thể không lên tiếng, không nói một lời nào.
Trần Thương cảm thấy cuộc làm ăn này hẳn là vững vàng
Thậm chí đã quyết định, chờ làm phẫu thuật xong, chia sẻ tin tức tốt này cho Tần Duyệt, nói cho cô, người đàn ông của cô đã kiếm một nồi lẩu cho cô, đúng rồi... Không làm gì chỉ chơi cảm giác luôn rất không tệ.
Vừa vặn Đào Mật đi tới, trông thấy ba người đều đang rửa tay.
Nhìn thấy Trần Thương bèn mỉm cười, giống như nắng ấm tháng ba, gió nhẹ tháng tư, thân thiết nói:
- Tiểu Trần, lát nữa cậu làm trợ thủ cho tôi đi
Trần Thương gật đầu cười:
- Được rồi chủ nhiệm.
Đào Mật mỉm cười càng nhìn càng hài lòng, Trần Thương là không kiêu không gấp, dáng dấp cũng đẹp trai, mấu chốt là năng lực mạnh:
- Được, coi như không tệ
Sau khi nói xong, nhìn Tiền Lâm cùng Đồng Học Giáp, biến sắc, lập tức xụ mặt:
- Tiền Lâm, Tiểu Dương, các cậu cùng tiểu Trần là một lớp phải không?
Tiền Lâm cùng Đồng Học Giáp bất đắc dĩ gật đầu.
Đào Mật thở dài:
- Không phải lão sư nói các cậu nhưng mà các cậu phải bỏ công sức học tập nhiều một chút, gần son thì đỏ gần mực thì đen, các cậu cùng tiểu Trần đi vào, học tập thôi.
Sau khi nói xong, Đào Mật thở dài, đi đến phòng phẫu thuật.
Lưu lại ba người đứng ở cửa ra vào.
Trần Thương thở dài:
- Tôi...
Tiền Lâm nắm chặt hai nắm đấm:
- Tôi cái gì mà tôi
Trần Thương sững sờ, lại là thở dài:
- Việc này...
Đồng Học Giáp:
- Anh còn nói
Trần Thương biểu tình cực kỳ ủy khuất, cũng rất bất đắc dĩ, dù sao... Tôi thật chẳng hề làm gì
Lắc đầu, đá một cái, cửa phòng phẫu thuật bay ra ngoài, đi vào bên trong.
Được rồi, khi phẫu thuật không cần giả vờ, làm phụ trợ tốt là được rồi.