Hôm nay lão Trần rất cao hứng, giữa trưa nhất định phải lôi kéo Trần Thương đi ăn đồ ngon.
Trương Chí Tân cũng muốn đi, thế nhưng, xét thấy hôm nay dạ dày ông tôi không tốt lắm, lão Trần đã cho ông tôi số điện thoại của vị bạn học cũ khoa tỳ vị, hẹn trước lấy số, quyết định xin thuốc cho ông tôi uống.
Bằng không, hôm nay cơm ăn cái gì cũng đừng nghĩ sẽ thơm
Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của toàn bộ tiệm cơm, hoặc là ảnh hưởng đến khẩu vị của tất cả mọi người
Trong ánh mắt u oán của Trương Chí Tân, Trần lớn Trần bé, hai người dắt nhau đi tới một nhà hàng không tệ ăn uống.
Ban đầu còn nghĩ uống vài chén, thế nhưng buổi chiều còn trực ban, buổi tối Trần Thương lại có ca đêm, tự nhiên không thể uống được gì.
Đồ ăn cực kỳ phong phú, hai người vừa ăn vừa cười nói.
Đã qua một đoạn thời gian dài hai người không hề ngồi cùng nhau như bây giờ, vừa ăn cơm vừa tán gẫu.
Trước kia, cả ngày Trần Thương đều theo phía sau lão Trần giống như tùy tùng.
- Tiểu Trần, lần này rất cảm ơn cậu.
Lão Trần cười cười,
- Đến, lấy trà thay rượu, kính cậu một ly.
Trần Thương vội vàng cười nói:
- Lão đại khách khí, ông dạy tôi nhiều thứ như vậy, tôi đều không nói cái gì, đây thì coi là gì chứ?
Nói đến đây, Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Lại nói, ông cũng thật sự tham gia, dù sao đối chiếu ca bệnh, tất cả đều là ông làm.
Lời này nói ra, hai người lại nhìn nhau cười một tiếng.
Trần Bỉnh Sinh cười cười, uống ngụm nước trà, con mắt nhìn chằm chằm Trần Thương, nhịn không được cười nói:
- Thật sự là đã trưởng thành, ngay từ đầu tôi còn có chút không thích ứng đấy.
- Thói quen có cậu đi theo sau mông, hai tháng này bất thình lình không có, tôi còn không thích ứng nha.
Trần Thương cúi đầu cười cười, không nói chuyện. Ngay từ đầu Trần Thương cũng có chút không quen, nhưng mà đoạn thời gian kia quá bận rộn nên cũng không nghĩ nhiều, vẫn nghĩ tìm thời gian cùng Trần lão đại ngồi xuống ăn một bữa cơm, uống chút rượu, tâm sự nhưng luôn vội vàng không có cơ hội.
Trần Bỉnh Sinh cười nói:
- Bây giờ cậu cũng coi là lực lượng nhân tài của khoa cấp cứu chúng ta.
Trần Thương cười ha ha một tiếng, tiện thể vuốt mông ngựa:
- Đây đều là do lão đại cậu dạy dỗ tốt.
Lão Trần lắc đầu:
- Rèn sắt còn cần tự thân sắt cứng rắn, tiểu tử cậu thiên phú tốt, học cái gì cũng nhanh, nói thế tôi còn có chút hối hận, lại cứ một mực để cậu nán lại ở phòng cấp cứu.
- Cậu trời sinh là bác sĩ ngoại khoa, trước tới nay tôi chưa từng gặp qua ai thiên phú tốt hơn cậu, nếu tôi để cậu tiếp xúc với phẫu thuật sớm hơn một chút, nói không chừng hiện tại cậu đã có thể một mình đảm đương.
- Nhưng mà cho dù là hiện tại, cậu làm phẫu thuật cũng rất lợi hại, bất kỳ phẫu thuật nào vào tay cậu đều thực hiện rất nhanh, hình như luôn có thể nắm chắc đến tinh túy. Nói thật, lúc cậu phẫu thuật ruột thừa cùng phẫu thuật cắt bỏ túi mật cắt bỏ thuật tôi cũng đã thấy, so với ta, cậu làm còn tốt hơn.
Lão Trần đánh giá cực kì cao Trần Thương.
Nhưng mà ngay lập tức, lời nói của Trần Bỉnh Sinh lại xoay chuyển, quay ra nhìn chằm chằm Trần Thương, nói:
- Nhưng mà cậu không thể bỏ gốc lấy ngọn
Một câu nói làm cho Trần Thương ngây ngẩn cả người, có ý tứ gì?
Lão Trần lúc này mới nhìn Trần Thương, nghiêm túc nói:
- Phẫu thuật là thủ đoạn, không phải mục đích, tôi hi vọng cậu hiểu rõ điểm này.
Trần Thương từ trong ánh mắt lão Trần nhìn thấy một loại kiên định thong dong, hơi sững sờ.
Tinh tế thưởng thức mấy chữ “Phẫu thuật là thủ đoạn, không phải mục đích”.
Bỗng nhiên Trần Thương cảm giác được rất nhiều thứ trước kia không xuất hiện giờ lại xuất hiện trong đầu.
Lão Trần tiếp tục nói:
- Mục đích chữa bệnh là cứu người, mà phẫu thuật chỉ là một loại thủ đoạn trị liệu, cậu phẫu thuật rất tốt, tôi thừa nhận đây là thiên phú của cậu, nhưng cậu nhất định phải ghi nhớ, chữa bệnh không chỉ vẻn vẹn có phẫu thuật.
- Tôi muốn nói với cậu những thứ này là để cậu không thể mê mang mà quên đi mục đích chính
- Cậu là một bác sĩ, không phải một thợ thủ công, cậu không phải chỉ cần biết điêu khắc, cậu còn cần phải nhìn xem có cần điêu khắc hay không. Với tư cách là một bác sĩ ngoại khoa, việc cậu cần làm không chỉ là làm tốt một ca phẫu thuật, còn cần phải chuẩn đoán bệnh tật rõ ràng, phân rõ bệnh tật, mạch suy nghĩ về trị liệu phong phú, hoàn thiện phương án trị liệu đồng thời thuật, biết kiến thức trị liệu nội khoa...
- Vì lẽ đó cậu nhất định không thể tự đại, không thể bởi vì làm tốt mấy ca phẫu thuật mà mê mang chính mình, con đường học y dài đằng đẵng, bác đại tinh thâm, thứ cậu cần học tập còn rất nhiều
Lão Trần nói một phen là để Trần Thương cảm thấy mình có chút may mắn, thậm chí là để cho tâm trạng thanh tỉnh.
Chính mình biết làm bao nhiêu loại phẫu thuật rồi?
Nhiều nhất là mười mấy loại, nhưng mà cậu thật sự nắm giữ chắc mười mấy loại bệnh tật sao?
Anh cần phải chú ý đến các hạng mục, phương án trị liệu, vân vân...
Hoàn toàn chính xác, phẫu thuật là công việc anh cần làm tốt. Nhưng mà nếu chỉ làm mỗi phẫu thuật thì anh có thể trở thành một bác sĩ ngoại khoa ưu tú, hay thậm chí trở thành một bác sĩ chủ nhiệm hợp cách không? Chỗ nào để anh chỉ làm mỗi phẫu thuật?
Chẩn đoán bệnh, trị liệu, phẫu thuật, hậu phẫu, thiếu một thứ cũng không được
Làm phẫu thuật tốt sẽ có rất nhiều ưu thế, nhưng ngoại trừ phẫu thuật, thứ anh ta có thể làm càng nhiều
Bất kỳ một bác sĩ lâm sàng nào, không nói đến người khác, nói ngay Cát Hoài, tri thức lâm sàng của anh ta, Trần Thương thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Đương nhiên, cái này cần một quá trình, trong quá trình học tập kỹ năng phẫu thuật, Trần Thương cũng có thể được rất nhiều tri thức chuyên nghiệp, nhưng cũng không thể trở thành một người đơn thuần chỉ phẫu thuật, mà việc phải làm là trở thành một bác sĩ tốt.
Từ chẩn đoán bệnh đến trị liệu, từ phẫu thuật đến hậu phẫu đều cần phải làm tốt.
Dù sao, khi anh trở thành bác sĩ chủ nhiệm, tất cả bệnh nhân, nhân viên phòng ban sẽ ỷ lại vào anh, anh sẽ là bác sĩ chủ chốt của cả phòng ban vậy nên nhất định cần hoàn thiện bản thân.
Vì lẽ đó, y học là con đường không có lối về.
Phải có quyết tâm sống đến già, học đến già
----
Ăn một bữa cơm mất hai giờ, lão Trần và Trần Thương nói rất nhiều thứ, cũng nói rất nhiều hạng mục cần chú ý.
Mang lại lợi ích không nhỏ cho Trần Thương.
Rất nhiều đều là kiến thức trên sách không có, cũng có rất nhiều điều là cảm ngộ nhân sinh của lão Trần.
Bận rộn từ sáng đến tận trưa, phẫu thuật cấp cứu cho hai người bệnh viêm ruột thừa cấp tính, Trần Thương mổ chính, Vương Dũng trợ thủ.
Làm xong phẫu thuật, đưa tới đưa lui, lại có thêm một cụ già bị nhồi máu cơ tim, trước sau bận rộn đến trưa.
Chuyện như vậy, mỗi ngày đều diễn ra ở khoa cấp cứu.
Chưa nói tới cảm xúc hay cái gì, dù sao khi đưa tới đã rất nguy hiểm.
Bất luận là người nhà hay là bác sĩ, đều đã chuẩn bị trước thật tốt.
Tối nay Trần Thương trực ca đêm.
Trần Thương cảm giác mỗi lần trực ca đêm đều giống như đi thi, mà sáng sớm ngày thứ hai giao ban chính là khi công bố thành tích.
Mà tình huống của người bệnh chính là bài thi của anh.