Nhưng khi Trần Thương nhìn lại phần cuối lần nữa, nhịn không được da đầu tê dại.
- Em yêu anh, Tôn Kỵ, nhưng... em không thể thay đổi quá khứ của mình, em mệt quá, gánh vác quá nhiều thứ, em không xứng với anh.
- Anh đánh em, em không oán hận anh, anh mắng em cũng không sao, nhưng... anh không cần sỉ nhục em nữa.
- Em yêu anh yêu đến mức hèn mọn, em cảm thấy bản thân không đáng sống trên đời nữa.
Phía sau còn có rất nhiều rất nhiều.
Nhưng ngày tháng không phải hôm nay...
Trần Thương lập tức ngây người.
Tiếp tục lật về sau mấy trang, Trần Thương không nhịn được nuốt nước miếng.
Cô ấy muốn tự sát không phải lần đầu tiên.
Chỉ là lần này thật sự đã có đủ dũng khí.
Anh cũng biết rốt cuộc sự việc là như thế nào rồi.
Bạo lực gia đình.
Tự sát
Tẩy não
Rốt cuộc là cái gì khiến một cô gái yêu đến mức hèn mọn như vậy?
Có thể so sánh mình với giòi bọ?
Nhìn gương mặt cô gái, không phải quá đẹp, nhưng rất đáng yêu, một cô gái như vậy bạn có thể ra tay được sao?
Nhớ lại cảnh tượng ban nãy ở sảnh cấp cứu.
Trần Thương đột nhiên hiểu ra gì đó
Có lẽ, cái nhà này sớm đã biết là chuyện gì.
Có lẽ họ không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Đến cùng là cái gì đã dung túng người đàn ông?
Trần Thương không hiểu
Nhưng một loại cảm xúc phẫn nộ không ngừng sinh sôi.
Tuy làm một người bác sĩ không nên đưa vào tình cảm như vậy.
Nhưng Trần Thương cũng là người
Nhìn thấy chuyện thê thảm vô nhân đạo như vậy, sao có thể bỏ qua.
Cô gái hôn mê, còn chưa tỉnh lại.
Vào lúc này, Trần Thương vô cùng hi vọng bản thân có thể cứu sống cô gái, thật sự hi vọng như thế
Thẩm tách huyết dịch khá tốn thời gian, sau khi kết thúc, Trần Thương nhìn thời gian, khoảng 2 giờ sáng.
Trần Thương đẩy người bệnh, liên hệ ICU, cần đưa người bệnh qua đó.
Tình huống bây giờ, tuy đã qua khỏi thời kì nguy hiểm, nhưng cần phải cẩn thận giám sát, làm đủ công tác chuẩn bị.
Cảnh sát đang đợi.
Người phụ nữ trung niên đứng đó khóc lóc thê thảm:
- Đều tại tôi, sớm biết đó là tên súc sinh như vậy, có làm thế nào tôi cũng không gả con gái cho cậu ta.
Nhìn thấy Trần Thương đến, cả đám người vội vàng tiến lên.
- Sao rồi?
- Bác sĩ, không sao chứ?
- Bác sĩ! Chị tôi...
Trần Thương thở dài, lắc đầu:
- Còn chưa tỉnh lại, nhưng... các chỉ số đã ổn định, tạm thời không nguy hiểm tính mạng, cần đến ICU giám sát nghiêm ngặt, cụ thể vẫn cần thời gian.
Nghe Trần Thương nói không nguy hiểm đến tình mạng, mọi người không nhịn được thở phào một hơi.
Vào lúc này, Trần Thương xòe tay lấy ra cuốn sổ:
- Tôi tìm thấy cuốn sổ, trên người cô ấy, hi vọng giúp ích cho mọi người.
Trần Thương lấy cuốn sổ ra.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Hai người cảnh sát đứng ở đầu chỉ hơi khựng lại một chút, sau đó cũng giơ tay nhận lấy.
Ngay khi mở ra, nhìn thấy hai chữ “Di chúc”, lập tức trái tim hai người xiết chặt lại
Vật này…. vật này rất quan trọng cho vụ án.
Người nhà của cô gái nhìn cảnh sát, người đàn ông trung niên trước cũng là kinh ngạc một cái, hai mắt nhìn nhìn chằm chằm cảnh sát, mong đợi nói:
- Tôi…. Tôi có thể nhìn cái đó được không?
Hai cảnh sát nhìn nhau, rồi đưa cuốn sổ cho đối phương:
- Ừ…. Nhưng đừng có phá hư, vật này có quan hệ trực tiếp với sự việc của con gái ông.
Người đàn ông gậy đầu, vội vàng nâng hai bàn tay lên, run rẩy mà nhận lấy.
- Được! Được! Được
Một nhà ba người tiếp nhận cuốn sổ, lập tức chụm cúi đầu xem nó.
Chỉ là….
Trần Thương biết rõ, cuốn sổ này chỉ là chứng cứ đối với cảnh sát.
Đối với anh thì nó cũng chỉ là đồ vật không đáng kể.
Nhưng đối với đám người nhà này mà nói, khả năng…. Giống như đang nhận hình phạt…. đang bị lăng trì vậy
Quả nhiên, hai tay người đàn ông lật mở cuốn sổ ra, thận trọng nhìn từng câu từng chữ, mỗi một câu trong đó cứ như có một con dao đang cứa ở trong lòng
Mỗi một câu, giống như có một cây kim đâm vào trong lòng bàn tay
Rất đau
…..
…..
Trần Thương bất lực thở dài, nhiên không có ý định đi an ủi, quan tâm bọn họ, bây giờ còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải xử lý.
Mà Nhạc Nhạc và Tiểu Yến có chút sợ hãi nhìn người con gái
Một lúc sau, bác sĩ ICU Trịnh Vĩnh Quân đến, Trần Thương bắt đầu bàn giao lại công việc cho ông, người đàn ông 40 tuổi nhìn thấy như vậy, tức giận đến không thể nào không mắng một tiếng:
- Đồ súc sinh
Con bé vẫn còn nhỏ, vậy mà kẻ nào có thể xuống tay tàn nhẫn đến như vậy
Khắp người chỉ trừ có khuôn mặt và trên cánh tay là không có vết thương, còn ngoài ra đằng sau lớp quần áo đều có vết thương.
Dưới màn hình, các triệu chứng nguy hiểm có thể từng thời từng khắc mà xuất hiện, đêm nay khẳng định phải thức suốt đêm.
Cấp cứu, xưa nay chưa bao giờ dừng lại
Vừa vặn truyền hết nước biển, một lần nữa kiểm tra creatine kinase (CK) gấp.
Mượn chuyện này, Trình Vĩnh Quân đưa người bệnh vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, ở đó các thiết bị máy móc đều được chuẩn bị sẵn sàng.
Đêm nay, đối với đám người nhà kia là một đêm ác mộng
Đối với Trần Thương mà nói, những việc này không phải là chưa từng gặp qua.
Ngay cả hội chứng tiêu cơ vân, Trần Thương cũng từng thấy qua rồi.
Uống thuốc ngủ tự sát, Trần Thương cũng đã gặp và xử lý qua.
Nhưng mà….
Việc bạo lực gia đình
Bạo lực gia đình nghiêm trọng như vậy, Trần Thương là lần đầu thấy qua.
Mỗi lần nhớ lại những dòng chữ được ghi chép bên trong cuốn sổ là bản thân liền tức giận, trong đầu tái hiện lại những hình ảnh tội ác tày trời, Trần Thương cảm thấy kẻ phạm tội kia cần phải nhận hình phạt thích đáng.
Nhưng dù sao, anh cũng chỉ là một bác sĩ chứ không phải quan toà.
Dù cho tên tội phạm kia có nằm trên bàn phẫu thuật, anh phải làm bổn phận của người bác sĩ, tận tâm tận lực chữa trị cho anh ta.
Giờ khắc này, Trần Thương cảm giác được, với tư cách một người bác sĩ điều khó khăn nhất, có lẽ không phải là kỹ thuật hay trình độ.
Mà là nhìn thấy thăng trầm của cuộc sống, nhưng lại không thể hành sự theo cảm tính của mình.
Đây là một sự bất đắc dĩ.
Có lẽ…..
Nếu trời có tình trời cũng già
Con đường đúng đắn trên thế gian rất thăng trầm.
Giây phút này, Trần Thương đã hiểu rõ ý nghĩa sâu sắc của câu nói này.
….
….
Trần Thương đợi ở phòng chăm sóc đặc biệt tới 5 giờ.
Trong đó, có vài lần tim cô gái đột ngột ngừng đập, cũng may cấp cứu kịp thời mới sống sót được.
Trần Thương nhìn trên máy đếm nhịp tim nhảy lên đường cong, hình như đây chính là tâm hồn yếu ớt của cô bé này.
Trần Thương cảm giác vào giờ phút này, cô bé so với mình nhỏ hơn một tuổi đang nằm trên giường này đây, tựa như một con thỏ với linh hồn bị nhốt lại, không thể chịu tra tấn thêm một khắc nào nữa, cô đang trốn tránh, vì lý do đó…. hiện tại cô vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc sau nhận được cuộc điện thoại cấp cứu, Trần Thương cùng Trịnh Vĩnh Quân rời đi trở lại phòng cấp cứu.
Lúc này, cấp cứu có thêm một người bệnh mới đến.
Trần Thương lại bắt đầu công việc bận rộn.
Đêm nay, Trần Thương đặc biệt sợ mình sẽ rảnh rỗi.
Bởi vì khi mỗi khi anh rảnh rỗi, anh sẽ nhịn không được mà nghĩ đến chuyện kia.
Người nhà của cô bé kia vẫn còn lo lắng chờ đợi ở trong đại sảnh, người đàn ông trung niên tinh thần sa sút tựa người ở trên tường, hai chân bất lực không thể chống đỡ, trượt xuống ngồi xổm dưới đất, sau đó ngồi thẳng lại đem hai chân dang ra và tựa đầu vào bờ tường lạnh lẽo.
Trong mắt ông thể hiện sự liên nghị, có lẽ ông đã quyết tâm: Con mình không thể chết được
Thiếu niên mười bảy tuổi đang khóc tựa như đứa bé ba tuổi, cậu nhóc vò đầu bức tóc, còn người phụ nữ thì trầm mặc ít nói, không biết phải làm sao.
Một cảnh sát đã rời đi, một người khác thì nhìn cậu thiếu niên, như sợ cậu ta xúc động sẽ làm ra cái loại hành động không đáng có.