Lúc này, trạng thái người bệnh cực kỳ không ổn định.
Huyết áp tiếp tục hạ xuống, áp suất cao nhất chỉ có 60, áp suất thấp nhất thì gần 30
Mặt Trần Thương biến sắc, lập tức cho tiêm dopamine tĩnh đẩy, sau khi tiêm 210 gram dopamine, huyết áp lần nữa chậm chạp tăng trở lại, nhịp tim cũng bắt đầu hạ xuống, đến 100 lần mỗi phút.
Toàn bộ phòng cấp cứu tràn ngập không khí khẩn trương
Nhạc Nhạc rửa ruột, Hiểu Yến đang giúp đỡ.
Nhưng mà...
Dù rất cố gắng nhưng Trần Thương căn bản không thể đảm bảo người bệnh có thể cấp cứu thành công.
Bởi vì chỉ đơn thuần uống nhiều thuốc ngủ như vậy đã đủ nguy hiểm, thậm chí còn có thể nguy hiểm tính mạng.
Hiện tại lại thêm Tiêu cơ vân, chứng kali trong máu cao...
Rất nhiều triệu chứng
Tổng hợp cùng một chỗ
Chỉ có một cái kết luận: Người bệnh... Nguy hiểm trùng điệp
Một vấn đề mấu chốt là dục vọng cầu sinh của người bệnh tựa như cũng không mãnh liệt.
Có đôi khi, trong lúc cấp cứu, cái gì cũng có thể gặp qua.
Dục vọng cầu sinh này cũng thực sự tồn tại.
Có lẽ dùng máy móc hiện đại kiểm tra đo lường không ra.
Nhưng mà thực sự là khi cấp cứu Trần Thương cũng đã gặp qua những trường hợp như thế này.
Giống như người đàn ông bị dây thép xuyên qua, nếu như là người bình thường, khả năng tử vong cực lớn.
Nhưng... Cứ vậy mà đại hán kia đã gắng gượng vượt qua.
Có thể trong lòng của anh ta đều chứa gia đình
Có thể ý chí của anh ta so với sắt thép còn cứng rắn hơn.
Nhưng mà.. người tự sát, rất khó nói.
Đều nói y học cứu sống người, Phật độ người hữu duyên.
Kỳ thật, y học cứu sống người còn có một lời giải thích, là y học có thể trị chính là những người không muốn chết, đối với người một lòng muốn chết mà nói, bất kỳ thuốc gì cũng trị không được
Rất nhiều người rõ ràng cảm giác không thể cứu sống nổi, thế nhưng có một loại gọi là dục vọng cầu sinh để họ có thể gắng gượng vượt qua.
Trần Thương cầm thông báo bệnh tình nguy hiểm đi ra ngoài, để người nhà xem xét tình hình và ký tên vào tờ cam kết phẫu thuật.
Người phụ nữ ngồi ở nơi hẻo lánh cuộn mình rơi lệ, thiếu niên ở một góc phẫn nộ phát run, cầm điện thoại bấm bấm không biết đang viết gì, chỉ có người đàn ông trung niên đứng ở đằng xa không nói một lời, phòng cấp cứu không cho hút thuốc, trong miệng ông ta ngậm một điếu thuốc, đầu mút đã bị nhai nát, máu tươi thuận theo đầu thuốc, nhuộm đỏ thân điếu thuốc.
Trần Thương nhìn người đàn ông trung niên:
- Chào anh, đây là... Thư thông báo bệnh tình nguy kịch, để tôi nói cho anh một chút tình huống đi.
Người đàn ông nghe xong, lập tức sững sờ, thiếu chút nữa đứng không vững
Sau khi người đàn ông nghe thấy Trần Thương nói câu này, lập tức ngây người.
Nhưng vẫn ráng chống đỡ tinh thần, nghiêm túc nghe hết lời nói của Trần Thương.
Nhưng mà khi Trần Thương nói ra câu “bất kì lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng”.
Rõ ràng nhìn thấy cơ thể người đàn ông run rẩy, sau đó vội vàng vịn vào bàn trực của y tá, mới không khiến bản thân ngã xuống, thuốc lá đang ngậm bên khóe môi trong lúc lơ đãng bị cắn đứt, cả người giống như mất đi sức chống đỡ.
Sắc mặt Trần Thương thay đổi, lập tức đỡ người đàn ông, quan tâm hỏi:
- Không sao chứ! ?
Người đàn ông vội vàng lắc đầu, gắng gượng nở nụ cười, nhưng vết máu ở khóe môi khiến anh ta trông vô cùng dữ tợn.
- Không có gì, tôi ký tên.
Tuy người đàn ông đã nói vậy, nhưng... tay cầm bút vẫn đang run rẩy, dùng rất nhiều sức lực, mới ký xong tên mình, nhưng khi dùng sức hoặc là quá mạnh, hoặc là quá nhẹ, chỗ mạnh quá khiến giấy bị rách.
Trần Thương vội vàng trở về, liên hệ phòng thẩm tách.
Trước khi xe cứu thương đến phòng thẩm tách đã bắt đầu chuẩn bị.
Bây giờ sau khi nhận điện thoại, nói với Trần Thương:
- Bất kì lúc nào cũng có thể đưa đến đây.
Cấp cứu, phải tranh giành từng phút từng giây.
Trước khi đưa đến phòng thẩm tách, Trần Thương vội vàng nói:
- Tiêm Nikethamide.
Đây là thuốc thức tỉnh, hi vọng... hi vọng có thể đạt được tác dụng nhất định.
Đã dùng đến “Megimide”, nhưng người bệnh vẫn không khá hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương nói:
- Nối ống tiểu
Nhạc Nhạc vội vàng chuẩn bị.
Trần Thương nói với Hiểu Yến:
- Mannitol lợi tiểu.
Sau khi làm xong hết công tác chuẩn bị, Trần Thương đang định xuất phát, tiến hành một lần kiểm tra cặn kẽ cho cô gái.
Trên cơ thể có nhiều chỗ tổn hại, nhưng vết thương không sâu, máu đã đông lại.
Hai bên đùi đều bị tụ máu, thậm chí... có chút giống thi ban...
Cánh tay, dưới chân, bên trong háng, nách nhiều chỗ bị đè ép tổn thương, đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu của tiêu cơ vân...
Khi đặt ống dẫn vào sâu tĩnh mạch, Trần Thương đã cầm kéo cắt bỏ phần áo.
Nhưng đột nhiên phát hiện
Trước ngực cô gái có khắc mấy chữ không theo quy tắc:
- Tôi là chó của SJ
Chữ không theo quy tắc nào cả
Hoàn toàn không giống tiệm xăm làm ra
Ngược lại giống như khi bị người khác ngược đãi dùng bút máy viết.
Lúc này, Nhạc Nhạc và Hiểu Yến không nhịn được toàn thân run rẩy
Đây là bị ngược đãi?
Bạo lực gia đình?
Hay là gì khác?
Sao lại hung tàn như vậy
Ngay cả Trần Thương cũng không nhịn được run rẩy...
Chẳng trách cô gái này muốn tự sát.
Trần Thương không dám nghĩ, nhưng lại nói với Nhạc Nhạc bên cạnh mình:
- Báo cảnh sát đi.
Nhạc Nhạc ngây người, vội vàng gật đầu:
- Được được
Trần Thương biết, chuyện này đã không đơn giản là vụ án tự sát nữa, có lẽ đã phát triển đến một sự việc nào đó mà bản thân không nên quản.
Vội vàng đưa vào phòng thẩm tách.
Đối phương nhìn thấy Trần Thương đến, bác sĩ trong phòng thẩm tách không nhịn được nói:
- Bác sĩ Trần, hay là anh đặt ống dẫn đi?
Trần Thương gật đầu:
- Được
Từ lần trước sau khi xảy ra chuyện nhà máy hóa công, tin tức Trần Thương lén làm ống dẫn cũng lan rộng, hơn nữa còn được mọi người khen ngợi trên hội nghị.
Mọi người tự nhiên cũng biết đến sự tồn tại của Trần Thương.
Cho nên sau này khi có nhu cầu thẩm tách người bệnh, tình hình khá nghiêm trọng, đều sẽ trực tiếp gọi cho Trần Thương, mời Trần Thương đến thẩm tách.
Trần Thương thành thục bắt đầu thao tác, lúc đang xử lý, đột nhiên một cuốn vở nhỏ từ túi quần rơi ra.
Trần Thương ngơ ngẩn, vội vàng nhặt lên, nói với y tá phòng thẩm tách đứng bên cạnh:
- Lấy găng tay bọc lại.
Cuốn vở không lớn, cỡ lòng bàn tay, vừa khéo có thể dùng găng tay cao su sử dụng một lần bọc lại.
Y tá vội vàng gật đầu chạy đi lấy găng tay.
Mà Trần Thương vội vàng bắt đầu thẩm tách.
Trần Thương bây giờ đã sớm không còn như lúc đầu, trình độ và kỹ thuật, quan trọng nhất là can đảm đã không còn so sánh được với lúc ban đầu nữa.
Dùng lời nói của Tiểu Lâm, bác sĩ Tiểu Trần bây giờ có chút giống chủ nhiệm rồi.
Thẩm tách đặt ống dẫn rất nhanh đã hoàn thành, bắt đầu tiến hành thẩm tách dịch.
Mà lúc này, Trần Thương nhìn thấy mannitol lợi tiểu phát huy tác dụng.
Lúc này cũng bắt đầu công việc thẩm tách cơ.
Tiếp theo...
Có thể phải dựa vào chính người bệnh.
Nhân lúc này, Trần Thương tiện tay cầm cuốn sổ mà người bệnh đánh rơi ban nãy.
Sau khi lật ra, bên trong viết...
- Di chúc.
- Tôi là một cô gái toàn thân dơ bẩn tràn ngập tội ác, có lẽ tôi không xứng ở thế giới này, giãy dụa như loài giòi bọ.
- Không biết bắt đầu từ lúc nào, cuộc sống của tôi trở thành màu đen trắng.
- Có lẽ, rời khỏi là sự giải thoát tốt nhất.
- Bố mẹ, xin lỗi, con không thể tận hiếu.
- Em trai, nghỉ ngơi thật tốt...
- Tôi đi, cả người đầy thương tích, hi vọng kiếp sau, tôi có thể làm một người sạch sẽ.
Nhìn đến chỗ này...
Đầu óc Trần Thương lập tức ngơ ngẩn
Lẽ nào bị cưỡng hiếp? Sau đó tự sát?