Cung Đại Trân rời khỏi bệnh viện chỉnh hình, qua một hồi lâu mới lấy điện thoại ra bấm cho An Tĩnh.
Lúc này, An Tĩnh lo lắng bất an, chờ đợi điện thoại của lão sư.
Từ khi sinh nhật lão sư lần trước, An Tĩnh vô tình hay cố ý tiết lộ tin tức về Trần Thương, thậm chí ở trước mặt sư huynh đệ, sư tỷ sư muội một đám người nói xấu Trần Thương.
An Tĩnh không có ấn tượng tốt gì đối với Trần Thương, từ lần trước tại trong nhà Trịnh Quốc Đàm từng có giao phong.
Về sau, đối thủ cạnh tranh bệnh viện chỉnh hình Chí Tân càng phát triển hừng hực khí thế, điều này tự nhiên làm cho An Tĩnh có chút không thoải mái.
Cậu ta một người mới, bình thường phí chỉnh hình chỉ mười mấy vạn, chỉnh ngực lại dám lấy một trăm vạn, đây không phải nói đùa à?
Vì lẽ đó, vô tình hay cố ý tiết lộ chuyện này cho lão sư.
Chỉ là không ngờ thời gian một tháng qua đi lão sư thật đúng là đến rồi
Còn tự mình đi nhìn Trần Thương phẫu thuật.
Cái này để trong lòng An Tĩnh mừng thầm còn có chút tiểu chờ mong.
Chờ lão sư vạch trần bộ mặt thật của Trần Thương đi
Đợi một ngày điện thoại rốt cục vang lên
An Tĩnh vội vàng nhận điện thoại:
- Vâng? Lão sư, như thế nào đến bây giờ mới gọi điện thoại, tôi đã đặt trước đồ ăn ở sảnh Tinh Dương...
Cung Đại Trân thở dài, lúc này cô bà đặt trước vé xe lửa trong đêm về Kinh Đô.
Đối với An Tĩnh, sao có thể Cung Đại Trân không rõ cô nghĩ như thế nào?
Đơn giản chính là để cho mình chèn ép khí thế đối phương, tốt nhất có thể vạch trần “bộ mặt thật” dối trá của Trần Thương, vạch trần sự thực lẫn lộn mà thôi.
Đối với học sinh của mình, bà hiểu rất rõ.
Đứa nhỏ An Tĩnh này, có năng lực là có, nhưng có chút quá tự đại, hơn nữa nhiều tiểu tâm tư, so với An Ny chị cô, kém không ít.
Nghe thấy điện thoại vang lên, Cung Đại Trân chậm rãi nói ra:
- An Tĩnh, tôi đã đặt xe lửa chạy trước buổi tối rồi, ngày mai còn có chuyện, nên không làm phiền các cô.
An Tĩnh nghe thấy lão sư nói như vậy, lập tức biến sắc:
- Lão sư... Không phiền phức... Bà nghỉ ngơi một chút...
Cung Đại Trân chậm rãi nói ra:
- Không có chuyện gì, nói chuyện với tôi cũng đừng có khách khí, lão sư nói với cô mấy việc này.
- Thứ nhất, Trần Thương phẫu thuật bơm ngực làm tốt hơn tôi, cô cũng đừng có loạn hành động tiểu tâm tư.
- Thứ hai, hiện tại Trần Thương đề tổ thành viên khóa mới nhất của tôi, xếp hạng thứ ba, cũng là cố vấn, cô về sau làm việc gì cũng phải suy nghĩ thêm làm như thế nào cho được.
- Thứ ba, làm thật tốt công việc của mình, không cần quản người khác, cô cùng chị cô An Ny học tập nhiều một chút.
- Cuối cùng, lão sư cũng hi vọng cô thật tốt...
...
Cúp điện thoại, Cung Đại Trân thở dài, hi vọng đứa bé An Tĩnh này có thể trưởng thành đi, người quá thuận theo cũng không phải chuyện tốt.
Làm lão sư, phê bình là phê bình, nhưng vẫn quan tâm.
Mà An Tĩnh để điện thoại xuống, trong đầu tràn đầy phức tạp cùng không thể tưởng tượng nổi.
Như thế nào cô cũng không nghĩ ra, lão sư của mình, hội trưởng Cung lại chính miệng nói Trần Thương phẫu thuật chỉnh ngực tốt hơn bà ấy
Chuyện này sao có thể?
An Tĩnh rất khó tiếp nhận chuyện này.
Thế nhưng càng khó tiếp nhận hơn chính là điểm thứ hai, lão sư vừa để Trần Thương vào đầu đề tổ thành viên, hơn nữa xếp hạng thứ ba, là cố vấn kỹ thuật
Cái này... Quá khoa trương rồi?
Trần Thương có tài đức gì?
Khi đó chính mình muốn gia nhập đầu đề đều bị lão sư từ chối.
Bởi vì một đầu đề này là trọng điểm quốc gia, là hạng mục lĩnh vực chỉnh hình của tổ đầu đề cùng Bộ Khoa học và Công nghệ quốc gia tạo thành.
Từ lão sư chỗ bệnh viện Tích Thủy Đàm cùng đại học Khoa Học Tự Nhiên ở Kinh Đô cùng nhau hợp tác, kinh phí cao tới hơn ba ngàn vạn.
Dạng đầu đề này, Trần Thương lại có thể làm cố vấn?
Hơn nữa... Xếp hạng thứ ba
Đầu tiên chính là lão sư mình, thứ hai là giáo sư đại học Khoa Học Tự Nhiên ở Kinh Đô, thứ ba chính là Trần Thương
Cái này sao có thể?
Thế này thì quá mức rồi
Nghĩ tới đây, An Tĩnh nhịn không được trầm mặc...
----
- Mẹ em muốn gặp anh
Sau khi nhận được tin nhắn của Tẩn Duyệt, tâm trạng của Trần Thương từ lo lắng đến bất an rồi chuyển sang căng thẳng, tăm tối, những sự thay đổi đó của Trần Thương chỉ dùng vẻn vẹn có ba giây đồng hồ.
Đối với Trần Thương ba giây đông hồ này là quá dài
Dài đủ để anh nghĩ khi mà gặp mặt thì nên gọi là dì, hay là dứt khoát gọi một tiếng mẹ
Đủ dài để anh nghĩ có phải nên đổi lấy một môn võ lâm tuyệt học “làm thế nào cùng với mẹ vợ nói chuyện vui vẻ”, và sau đó học tập để trở nên thành thạo.
Với lại về sau, con của anh nên để cho mẹ vợ giữ hay là đưa cho mẹ anh giữ.
Tâm trạng mệt mỏi….
Ba giây đồng hồ sau, Trần Thương mới cầm điện thoại, vẫn không biết nên trả lời thế nào
Chỉ có thể đợi tâm trạng hết thấp thỏm lo lắng thôi.
Tần Duyệt đã ở trên ghế salon cười suốt mười phút.
Cô thừa biết trong đầu của Trần Thương đang suy nghĩ cái gì.
Nghĩ đến vẻ mặt ngơ ngác của Trần Thương, Tần Duyệt nhịn không được mà cười.
Ký Như Vân nhìn con gái cười trên ghế salon giống như người điên, bà nhịn không được mà thở dài, cái con bé điên rồ này cuối cùng cũng có người rước, bà thật muốn gặp thằng bé kia, phải an ủi người ta thật tốt, đừng nói là mua nhà, ngay cả xe bà mua đều được
Thế nhưng về sau lỡ có kết hôn, Duyệt Duyệt lộ ra bản tính thật của mình, tiểu Trần sẽ không hối hận đi
Lỡ như người ta trả hàng…. thì thật mất mặt lắm
Nghĩ tới đây, Ký Như Vân nhẹ nhàng quát một tiếng:
- Tần Duyệt, ngồi đàng hoàng đi! Con thật giống mấy người điên…. Con nhìn lại tóc con đi, đến cả tổ chim còn dễ nhìn hơn đó.
Tần Duyệt không cảm thấy gì, nói:
- Không sao, không sao đâu mẹ
Ký Như Vân liếc một cái:
- Bộ con không sợ tiểu Trần người ta nhìn thấy bộ dạng này của con, về sau không còn yêu con nữa
Tần Duyệt lập tức ngây ngẩn cả người, bắt đầu suy nghĩ lại, cô hừ một tiếng:
- Anh ta dám
Nhưng mà âm lượng rõ ràng không tự tin như hồi nãy, thậm chí có điểm nhỏ dần, do dự một lát, vẻ mặt cô bỗng nhiên lo lắng cầm điện thoại lên, nhắn một dòng tin nhắn:
- Trong nhà, người có quyền quyết định mọi việc là ai?
Lúc giờ Trần Thương đang tìm kiếm trên Baidu cách có thể làm cho mẹ vợ vui vẻ hài lòng, đột nhiên lát sau lại nhận được tin nhắn của cô, anh sửng sốt một chút.
Cái tin này là có ý gì?
Không lẽ là…. Mẹ vợ đang cầm điện thoại nhắn cho anh?
Nghĩ đến đây, Trần Thương vội vàng cố gắng giảm bớt cảm giác căng thẳng vừa rồi, không ngừng suy nghĩ câu nói vừa nãy, ngay lập tức anh cảm thấy mình đã nghĩ ra, nháy mắt đã thông suốt
- Ai xinh đẹp thì nghe người đó
Tần Duyệt nhận được câu trả lời, lập tức nở nụ cười thật tươi:
- Mẹ mẹ, mẹ mau tới đây, con cho mẹ xem tin nhắn này.
Nói xong kéo Ký Như Vân qua ngồi trên salon, đưa điện thoại tới trước mặt bà:
- Mẹ, người nhìn đi
Ký Như Vân hiếu kỳ nhìn vào tin trả lời trong điện thoại, khi nhìn thấy tin nhắn bà lập tức cười, thằng nhóc này khát khao muốn sống thật mạnh à?
Hai mẹ con nở nụ cười.