Tần Tường ngồi mấy phút rồi mới rời đi, dù sao cũng là tới đây ăn cơm, bàn bên còn có người đang chờ ông.
Mấy người Tần Hiếu Uyên cũng không tốt ở lâu, hàn huyên vài câu sau đó cáo biệt.
Tần Tường cuối cùng chào hỏi Trần Thương một tiếng rồi mới rời đi.
----
Sau khi rời đi, ba người nhà họ Tần nhìn chằm chằm Trần Thương, mặt mũi tràn đầy không hiểu.
Nói thật, ba người đều bị bộ dạng bình thường Trần Thương lừa
Không sai
Tất cả mọi người cảm thấy Trần Thương chỉ là một bác sĩ giản dị đáng tin, hơi có thiên phú phẫu thuật.
Nhưng không nghĩ tới Trần Thương là thâm tàng bất lộ.
Nói thật, một ngày năm trăm vạn phẫu thuật dọa người một nhà này phát sợ.
ở thành phố An Dương, có ai có thể kiếm tiền như thế
Tần Hiếu Uyên phát hiện, tiểu tử này là đang giả heo ăn thịt hổ.
Ba người đều bị Trần Thương làm kinh hãi.
Thật sự là
Mọi người còn nghĩ mua cho Tần Duyệt một phòng ở, giảm bớt một chút áp lực cho Trần Thương.
Không nghĩ tới người ta một ngày mua được một bộ phòng ở...
Lão Tần rốt cuộc minh bạch lời nói của Tần Tường, về sau có thể hưởng thanh phúc...
Sau đó thời gian trôi qua cực kỳ vui sướng.
Tất cả mọi người cực kỳ vui sướng.
Tần liếm chó rất hiểu chuyện, bưng trà rót nước cho Trần Thương, cực kỳ hiền lành.
Tần Hiếu Uyên thấy vậy trợn trắng mắt, nha đầu này, thật sự là ăn cây táo rào cây sung, cùi chỏ ra bên ngoài ngoặt, ngại nghèo yêu giàu...
Ký Như Vân cùng Trần Thương thì là tại tinh tế thảo luận chi tiết xóa nếp nhăn thế nào.
Trần Thương kiên nhẫn giải thích, ước định một cái thời gian, xử lý nếp nhăn trên mặt cho Ký Như Vân thật tốt, thuận tiện bảo dưỡng.
Ký Như Vân cực kỳ yêu thích, cũng rất vui vẻ.
Tần Duyệt càng là như vậy.
Duy chỉ có Tần Hiếu Uyên một thân một mình uống trà, yên lặng cảm khái: Địa vị gia đình - 1
----
Một đoàn người từ phòng ăn đi ra, sau đó Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân muốn về nhà, Tần Duyệt thì một mặt tò mò nhìn Trần Thương, lôi kéo bàn tay của anh, không kiêng nể gì cả, Tần Hiếu Uyên thấy vậy chau mày, thế nhưng khi nhìn thoáng qua Ký Như Vân bên cạnh, nghĩ nghĩ được rồi, giận mà không dám nói gì
Dù sao hiện tại Trần Thương là đại hồng nhân trong mắt Ký Như Vân, không thể trêu vào...
Chờ có thời gian đi bệnh viện lại thu thập cậu ta sau.
Cùng lắm thì công báo tư thù, cũng không có gì xấu.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tần Hiếu Uyên nhịn không được cười cười, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Nói thật, hiện tại Tần Duyệt có một bụng câu nói muốn hỏi Trần Thương, đã sớm nhịn gần chết.
Thế nhưng ngay trước mặt cha mẹ cũng không thể nói.
Không phải sao, Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân mới vừa lên xe.
- Trần Thương, anh mỗi ngày làm cái gì, làm phẫu thuật nào tốt nhất?
Tần Duyệt tò mò hỏi.
Trần Thương nghĩ nửa ngày, nghĩ đến chính mình duy nhị hai cái hoàn mỹ cấp phẫu thuật, ăn ngay nói thật:
- Emmmm... Cắt ruột thừa là tốt nhất, sau đó là khâu cơ, cũng không tệ.
Tần Duyệt nghe xong, lập tức liếc mắt:
- Em nói chính là phẫu thuật chỉnh hình! Đúng rồi... Anh làm phẫu thuật gì mà phải tốn tới 100 vạn vậy?
Trần Thương khụ khụ một tiếng, do dự một chút, có nên nói hay không? Có thể không nói được không?
Thế nhưng khi nhìn Tần Duyệt một mặt hưng phấn nhìn chằm chằm mình, nói ra:
- Không thích hợp với trẻ con.
Tần Duyệt nghe xong lập tức thẹn quá hoá giận:
- Anh mới là trẻ con
Đang lúc nói chuyện, ưỡn ngực
Trần Thương liếc một cái, nói thầm một tiếng: Đúng là hơi lớn một chút...
- Mau nói, đến cùng phẫu thuật gì? Chẳng lẽ là phẫu thuật vá màn trinh?
Tần Duyệt nghe nói là không thích hợp với trẻ em, hình như càng thêm hưng phấn, một mặt chờ mong, hô hấp dồn dập hỏi.
Trần Thương nhìn bộ dạng bát quái của Tần Duyệt, hỏi:
- Em khẳng định muốn biết rõ?
Tần Duyệt nháy nháy đôi mắt to, nghiêm túc gật đầu
Trần Thương:
- Phẫu thuật chỉnh ngực
Tần Duyệt nghe xong, lập tức không tự chủ cúi đầu nhìn thoáng qua, tiếp đó nhìn ánh mắt trêu tức của Trần Thương nhìn mình, lập tức đỏ mặt.
- Lưu manh
Nói xong Tần Duyệt đi nhanh lên phía trước.
Trần Thương lập tức sững sờ, mau đuổi theo ra ngoài:
- Ai ai ai, làm sao lại tức giận rồi?
Tần Duyệt không quay đầu lại, cũng không lên tiếng.
Trần Thương lập tức nói ra:
- Anh đây là phẫu thuật mà... Bệnh không kị y, trong mắt bác sĩ chỉ có người bệnh, không có cái khác... A nha, sao anh lại thành lưu manh rồi
Trần Thương đuổi theo phía sau, thế nhưng Tần Duyệt không quay đầu lại.
Rốt cục, không biết đi bao lâu, Trần Thương mua một ly trà sữa về, lúc này Tần Duyệt mới tiêu tan nguôi giận.
- Có trời đất chứng giám, anh thật không có suy nghĩ lung tung, cái này còn không giống như phẫu thuật bình thường à?
Trần Thương thở phì phò, giải thích nói.
Tần Duyệt biến sắc:
- Có thể giống nhau hả?
Trần Thương thề:
- Tuyệt đối giống
Tần Duyệt hạ giọng, thần bí hỏi:
- Anh nhìn thấy nhiều như vậy, không có... Cái kia chứ?
Đang lúc nói chuyện, cô đưa tay phải ra, gảy một cái ngón tay... Ý chào một cái.
Trần Thương lập tức xấu hổ, đến cùng ai mới là lưu manh hả?
Trần Thương vỗ bộ ngực:
- Thiên địa chứng giám, thầy thuốc nhân tâm, tuyệt đối không, chị đại à, em nghĩ gì thế?
Tần Duyệt biến sắc:
- Anh nói ai là chị đại, anh chê em già hả?
Trần Thương muốn khóc:
- Không có, không có! Em còn trẻ như thế, đáng yêu như thế, làm sao già được?
Tần Duyệt khuôn mặt lại biến đổi:
- Anh ghét bỏ của em nhỏ! Em giết anhhhhh
Trần Thương bất đắc dĩ, mẹ nó, thật mệt mỏi...
An Mạnh Quân đang trực ca đêm, ngồi ở bên trong phòng làm việc của khoa cấp cứu, cảm khái mãi không thôi.
Đi vào làm ở Tỉnh Nhị Viện chớp mắt đã qua mười năm, làm bác sĩ cấp cứu mười năm, cũng học đủ loại kỹ năng.
Lúc đầu, anh xuất thân ngoại khoa tay, năm bốn mươi tuổi, dường như càng đi càng lệch.
Kỳ thật đây mới là chuyện bình thường, đối với chức vụ bác sĩ cũng là trong năm nay, thời đại bọn họ mới xuất hiện, đại đa số đều dựa theo chức vụ học vấn kỹ thuật, thiếu cái gì bù cái đó.
An Mạnh Quân vốn dĩ cho rằng sau này nhất định có thể dùng thân phận một bác sĩ cấp cứu về hưu, không nghĩ tới bốn mươi tuổi lại dừng tay bên ngoài vũ đài.
- Bác sĩ An! Cảm ơn ông, tay của con gái tôi đã tốt hơn nhiều, hiện tại khôi phục chức năng tốt vô cùng
- Chủ nhiệm An, thật sự là cảm ơn ông, tay của mẹ tôi hiện tại đã nấu cơm đều không có ảnh hưởng gì
- Chủ nhiệm An...
...
Trong đầu lại nhớ đến “Huân chương” nhận được trong khoảng thời gian này, An Mạnh Quân cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Bảy giờ tối, thật vất vả kết thúc một buổi chiều cao điểm bận rộn, Tiểu Lâm nhìn thấy An Mạnh Quân ngồi ở văn phòng, nhịn không được hỏi:
- Chủ nhiệm An, chủ nhiệm có muốn mang cơm giúp không?
An Mạnh Quân quay người, cười nói:
- Không cần.
Tiểu Lâm cười hì hì một tiếng:
- Dạ được rồi
Thường Lệ Na một bên thở dài:
- Tôi nói mà, khoa chúng ta hạnh phúc nhất chính là chủ nhiệm An, ngày tháng trôi qua thư thản, mỗi lần tới trực ban thứ bảy, chủ nhật chị dâu đều đến đưa cơm.