Dù sao ở trong mắt cô, An Mạnh Quân là phó chủ nhiệm bệnh viện cấp tỉnh, nhân vật rất giỏi, thậm chí say này có thể là chủ nhiệm, mà Hạ Lệ chỉ là một người bán hàng ai cũng có thể làm, tại giá trị của cô quản lý, cho là không bình đẳng.
Vì lẽ đó dưới cái nhìn của cô, Hạ Lệ đối tốt với An Mạnh Quân, là bởi vì cô ta sợ An Mạnh Quân không muốn cô ta nữa, dù sao dưới cái nhìn của cô, thân phận địa vị của An Mạnh Quân còn cao hơn cô ta quá nhiều.
Lúc này, An Mạnh Quân nhìn ra tâm tư tiểu y tá thực tập, nhịn không được nói ra:
- So sánh với chị dâu của cô, cống hiến và nỗ lực của tôi đối với cái nhà này, thật sự còn không bằng cô ấy.
Thường Lệ Na nghe xong, lập tức hào hứng, bởi vì chủ nhiệm An trong nóng ngoài lạnh, nhưng là rất ít trò chuyện trong nhà cùng mọi người, ngày thường cũng không nhiều lời.
Tò mò hỏi:
- Chủ nhiệm An, cho tới bây giờ tôi chưa nghe anh nhắc qua, anh kể cho đám người tuổi trẻ này chúng tôi một chút được không?
Thật ra, ngày thường An Mạnh Quân không thích nói chuyện của mình, đặc biệt là việc nhà, vốn là anh không thích nói chuyện, cũng rất ít tham gia bát quái.
- Anh và cô ấy quen biết hơn hai mươi năm, cũng sống với nhau hơn hai mươi năm, hai người bọn anh ở cùng một cái thị trấn, sơ trung ngồi cùng bàn, cô ấy không thích học tập, nhưng kỳ thật cực kỳ thông minh, nhưng trong nhà cô ấy còn có anh em, cũng muốn đến trường, năm đó, người ở nông thôn căn bản không cung cấp nổi cho ba đứa con đi học.
- Từ khi đó chúng tôi đã ở cùng nhau, nhưng mà, khi đó chúng tôi chỉ lén lút, không dám nói với ai, vừa tốt nghiệp sơ trung, từ đó cô ấy không đến trường nữa mà đi làm việc, anh đi đến trường nào học, cô ấy sẽ đi thành phố ấy làm công.
- Cô ấy kiếm được tiền không nỡ ăn, không nỡ mặc, gửi tiền về nhà đưa cho anh em đến trường, còn trích ra một khoản đưa cho anh đến trường, anh lúc đó, trong lòng anh đã thề, sau này nhất định phải để cô ấy có được sống cuộc sống thật tốt.
- Sau đó mấy năm, anh lên đại học, người trong thôn cũng chỉ biết là anh làm rạng rỡ tổ tông, rất ghê gớm, khi đó cô ấy vừa vui lại vừa sợ, cô ấy vui vẻ vì anh thi lên đại học, lại lo lắng anh có một ngày không cần cô ấy nữa, thế nhưng tính cách cô ấy tùy tiện, xưa nay không nói, nhưng trong lúc anh đến trường không đi trường học thăm anh, cô ấy lo lắng bạn học nhìn thấy cô ấy xem thường anh.
Nói đến đây, Thường Lệ Na cùng mấy tiểu bác sĩ thực tập chua chua cái mũi.
Ngay cả An Mạnh Quân cũng nhịn không được hít một hơi thật sâu.
- Lúc ấy, cô ấy chỉ hơn hai mươi tuổi, thật ra rất xinh đẹp, nhưng... Xưa nay không hề trang điểm, không nỡ dùng tiền mua quần áo mới, tiết kiệm tiền mua quần áo cho anh, mua sách, cô ấy biết chữ không nhiều, sợ có một ngày bị rơi lại phía sau, không biết từ đâu nghe một ít lời nói, nói là sợ cùng anh đã không còn tiếng nói chung, cho nên sau khi tan tầm đi tiệm sách... Xem nhiều sách, những năm gần đây, cô ấy mua sách để trong nhà, còn nhiều hơn so với anh.
- Anh tốt nghiệp đại học xong, thật ra là muốn đi làm, nhưng cô ấy nhất định để anh thi nghiên cứu, anh thấy cô ấy khổ cực như vậy, không muốn thi, lúc đó, chúng tôi còn có thể sắp xếp công việc.
- Thế nhưng không biết cô ấy từ đâu nghe được một số lời bàn tán, nhất định để anh lên nghiên cứu sinh, bởi vì việc này, không biết ầm ĩ mấy lần, thế nhưng mỗi lần đều không giải quyết được gì, đến cuối cùng, cô ấy quẳng xuống lời nói hung ác, anh nếu như không thi đỗ nghiên cứu sinh, cô ấy sẽ chia tay anh.
Nói đến đây, An Mạnh Quân nhịn không được hít mũi một cái, có chút xúc động.
- Sau đó anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh, được phân đến ngoại khoa của Đông Đại Nhị Viện, đơn vị giới thiệu cho anh rất nhiều đối tượng, chị dâu biết chuyện này, mỗi ngày lén lút ngồi khóc, nhưng lúc nhìn anh, đều cười tươi như hoa.
- Nói thật, hai người bọn anh lúc đó ở cùng một chỗ đã khoảng mười lăm năm, đã thành thói quen có nhau. Nếu thật sự anh không có cô ấy, anh cũng không biết bản thân có còn là con người hay không. Sau đó, anh mới đi làm năm thứ hai, tích lũy hơn năm ngàn đồng, đã kết hôn.
- Nhưng mà vậy cũng tốt, chúng tôi trải qua nhiều năm như vậy, mưa to gió lớn, hiện tại con cái cũng mười hai tuổi, thật là nhanh.
Một phen, làm cho mấy tiểu y tá có chút cảm động, loại hai bên nỗ lực cùng nhau cố gắng, hai bên vì tình yêu che gió che mưa cho nhau, bất luận khi nào, đều để người khác hâm mộ.
Một người phụ nữ có thể làm được như thế này, đúng là không dễ.
Trong xã hội coi trọng vật chất, còn có bao nhiêu chân tình đang yên lặng nỗ lực.
Lúc này, mấy tiểu y tá nơi nào còn có tâm tư khinh thường Hạ Lệ?
Mọi người hồi tưởng lại người phụ nữ mặc quần áo mộc mạc kia, người phụ nữ hào phóng, thích cười, đột nhiên cảm giác được rất ghê gớm
Chỉ có thể lặng yên chúc phúc: Kiểu người này, nhất định phải hạnh phúc! Hai người nhất định phải bách niên giai lão
----
Mười mấy năm trước, Hạ Lệ đang yên lặng nỗ lực.
Trong lòng An Mạnh Quân đã sớm thề,
Sau này quãng đời còn lại,
Đông tuyết là em,
Xuân hoa là em,
Mưa hạ là em,
Thu vàng là em,
Bốn mùa ấm lạnh đều là em.
An Ngạn Quân trong nóng ngoài lạnh này, trong lòng có một đống lửa, một đống lửa chỉ vì Hạ Lệ cháy hừng hực, vì cô nổi lửa xua tan lạnh lẽo.
...
PS: Nói một chuyện, mùa đông đến, không khí tương đối khô ráo, thuộc về mùa có tỷ lệ mắc táo bón cao, cho dù là người không có táo bón, cũng có thể sẽ xuất hiện táo bón, có táo bón thì sẽ nặng thêm.
Mà táo bón là một trong những nguyên nhân gây ra bệnh tim, xuất huyết não cao, ví dụ như nhồi máu cơ tim, nhồi máu não, não chảy máu vân vân...
Nếu như trong nhà có người già có bệnh tiểu đường cao huyết áp bệnh ở động mạch vành bệnh nền, nhất định phải chú ý coi trọng, căn dặn nhiều vài câu.
Hàng năm bởi vì táo bón gây ra nhồi máu cơ tim nhồi máu não rất nhiều, hi vọng mọi người nên coi trọng tới.
Đương nhiên, có cái đề nghị, có thể ăn chút củ cải trắng trợ giúp bài tiện, trung y từng nói đông ăn củ cải hạ ăn gừng, mùa đông ăn củ cải là có chỗ tốt, nhưng là không thể quá nhiều, ăn nhiều một chút hoa quả rau củ.
Ông lão và vợ ngồi bên trong phòng giám sát, thấp giọng trò chuyện.
Hai người năm nay đã hơn sáu mươi, còn chưa đến bảy mươi tuổi, thế nhưng, bởi vì thời gian dài cực khổ nên đã có cảm giác rất lớn tuổi. Hai năm nay, con cái khá giả hơn, hâi ông bà mới dần dần trải qua những ngày tháng tốt lành an tĩnh.
Ông lão ngồi phía trước nhẹ nhàng thở ra, miệng không ngừng cảm thán:
- Ai, vẫn là có nhiều người tốt a
- Chính con trai, con gái còn chê bẩn đấy, vậy mà chủ nhiệm An một chút cũng không chê, còn dùng tay giúp ta, thật sự là... Ai, là người tốt nha
Cũng đúng, bản thân xảy ra chuyện như vậy, là ai cũng sẽ vô cùng cảm kích...