Ông lão tựa lưng trên nệm, lòng cứ bùi ngùi mãi thôi, mà vợ ông lại giống như có tâm sự gì, ngồi một chỗ im lặng không nói, hơn nữa, khuôn mặt còn đỏ lên một chút.
Ông lão thấy bạn già không lên tiếng, lập tức không nhịn được mà hỏi:
- Này bà, bà bị làm sao vậy? Sao không nói lời nào thế?
Bà lão có chút thẹn thùng, cũng không nói gì, nghĩ đến chuyện lúc trước lại cảm thấy có chút băn khoăn.
Ông lão nhận thấy không thích hợp, không nhịn được xoay người nhìn lại, chỉ thấy bà lão với khuôn mặt đỏ bừng.
Lập tức giật nảy mình:
- Bà làm sao thế? Mặt đỏ như vậy, tôi gọi bác sĩ cho bà
Bà lão thấy thế, vội vàng níu tay ông lão lại:
- Ông làm gì vậy, ngồi yên ổn một chút
Ông lão không hiểu:
- Bà thế này là làm sao? Bây giờ bà lại nói chuyện
Bà lão không nhịn được thở dài:
- Cái này, chủ nhiệm An... Tôi đã gặp qua
Ông lão lập tức sửng sốt:
- Lúc nào?
Bà lão cũng nói thật, ngay từ một khắc đầu tiên nhìn thấy An Ngạn Quân, mặt đã đỏ bừng, bà đã gặp qua người này, hơn nữa... Ấn tượng rất sâu.
Lúc này bà lão mới nói:
- Khi mười năm trước, nhưng mà... Không phải tại bệnh viện này, là tại Đông Đại Nhị Viện.
Ông lão nghe nói là mười năm trước cũng không nhớ rõ ràng, lúc đó ông vẫn còn ở bên ngoài làm công, nửa năm mới về nhà một lần. Khi đó, con trai thứ mới vừa lên đại học, con cả cũng chưa kết hôn, gánh nặng quá lớn, ông làm nhân viên tạp vụ đi sửa tàu điện ngầm trong thành phố, căn bản không biết bà lão nói chuyện gì.
Bà lão lại thở một hơi thật dài:
- Chuyện này... Tôi căn bản không nói cho ông nghe, Lúc đấy ông còn ở trong thành phố, tôi sợ ông lo lắng. Khi ấy là tôi rửa chén ở trong nhà, không chú ý trên nền nhà có nước nên bị trượt chân ngã, cổ tay đập vào nền nhà
- Lúc đấy tay tôi đau không nhấc lên nổi nhưng mà lại không nỡ đi bệnh viện xem bệnh, kết quả lại càng nặng hơn, tôi đành đi Đông Đại Nhất viện xem bệnh, cuối cùng, vừa vặn là bác sĩ An khám bệnh cho tôi.
- Bác sĩ An chụp x-quang xương cổ tay cho tôi, cũng may không gãy xương, cũng không có vấn đề gì lớn nên kê cho tôi một chút thuốc để tôi về nhà nghỉ ngơi.
- Thế nhưng mà... đến ngày thứ hai tôi về nhà, cánh tay vẫn không nhấc lên được, tôi đi khoa cấp cứu. Sau khi kiểm tra thì phát hiện chỗ khớp nối ở khuỷu tay bị một vết rạn xương.
- Khi đó tôi rất là tức giận, luôn cảm thấy cái bác sĩ trẻ này là xem bệnh qua loa đại khái cho tôi, còn bắt tôi trả nhiều tiền xem bệnh như thế. Tức giận quá tôi đi báo cáo khoa y vụ cái bác sĩ trẻ tuổi kia.
- Cũng may không nghiêm trọng, không cần phải phẫu thuật, bệnh viện miễn phí bó bột cho tôi và cũng kê không ít thuốc.
- Kỳ thật... Là do tôi không có nói rõ ràng bệnh tình, ai... Tôi còn kiện bác sĩ An, thật sự là...
Nói tới đây, bà lão cảm thấy mình cũng thật không tốt, dù sao lúc ấy cũng là mình đem báo cáo bác sĩ An với khoa y vụ, chuyện này đối với một bác sĩ trẻ tuổi mà nói, cũng là một ghi chép không tốt.
Lúc này, bà lão lại nói tiếp:
- Về sau, qua một đoạn thời gian, đại khái là khoảng một năm đi, lúc tôi thái thịt cắt phải tay khiến tay bị thương, lại vội võ bệnh viện, vừa khéo cũng lại đụng phải bác sĩ An
- Nhưng mà, khả năng là anh ta không nhớ rõ tôi, nhưng tôi lại nhớ kỹ anh ta. Sau khi nhìn thấy anh ta, cũng cảm thấy không tốt lắm nên tôi chuẩn bị đi thay một bác sĩ khác.
- Thế nhưng sau khi bác sĩ An bác sĩ kiểm tra một phen, nói cho tôi là cơ ngón tay bị đứt, cần làm phẫu thuật.
- Lúc đó chúng ta đang khó khăn, không có nhiều tiền, tôi làm sao cam lòng làm phẫu thuật, căn bản không có tiền! Tôi đã nói anh ta cho tôi ít thuốc sát khuẩn, băng bó một chút là được rồi
Bác sĩ An mất nửa ngày giải thích cho tôi, dành cho tôi nửa ngày nói về tầm quan trọng của cơ ngón tay... Thế nhưng mà trong nhà không có tiền
- Trong lòng tôi bối rối, đành móc khăn tay trong túi ra, bác sĩ An nhìn thấy tôi móc khăn tay trong túi áo ra, bên trong bó một đống tiền lẻ, lập tức hiểu được, thế nhưng mà... Không khâu cơ lại thì lại không yên lòng, thế nhưng mà thật sự là không đủ tiền...
- Về sau, bác sĩ An vẫn khâu cho tôi, ở phòng xử lý khâu cho tôi, tiền chỉ khâu cơ đều là chính cậu ấy lấy ra, tôi nhớ rất rõ ràng, tiền khâu lúc ấy là hai mươi lăm vạn, tiền phí băng bó với phí đăng ký là 5 vạn.
- Tôi lúc ấy thật sự rất xấu hổ, nhưng cũng không tiện nói cho bác sĩ An là tôi kiện anh ta, về sau cũng không có tiền để cảm tạ, mà sau đó tôi cũng không dám đi khám ở Đông Đại Nhị Viện, chỉ sợ gặp bác sĩ An
Nói tới đây, ông lão cũng sắp hôn mê luôn rồi, không nghĩ tới còn có một sự việc như thế.
Bà lão nói xong cũng làm ông lão trầm mặc cả nửa ngày.
Hai người đều im lặng ngồi đấy
Một lát sau, bà lão mới nói:
- Ai... Cái này, đây là ông trời an bài tôi tới báo ân, tôi đã nghĩ sẽ không gặp lại bác sĩ An được nữa, không nghĩ tới hôm nay gặp lại trong hoàn cảnh này
Hai người lại tiếp tục rơi vào trầm mặc.
Qua một lúc lâu, ông lão đứng dậy, xỏ dép, nhìn vợ mình nói:
- Đi thôi, bà làm thế kia cũng là đáng trách, bác sĩ An là người tốt, chúng ta phải đi nói rõ ràng, cũng phải nói xin lỗi. Lát nữa trở về, bà gọi điện thoại cho thằng cả, để ngày mai nó chuẩn bị lễ vật tặng chủ nhiệm An, còn chúng ta, tối nay sẽ đi gặp chủ nhiệm An nói chuyện rõ ràng.
Ông lão là người thực tế, không dấu được chuyện gì trong lòng, nghe thấy vợ nói như vậy, lập tức đứng dậy muốn đi luôn.
Bà lão nghe xong, có chút bối rối, nhưng mà vẫn là đứng dậy.
Hai người bứt rứt bất an đi tới phòng làm việc, lúc này An Ngạn Quân đang ngồi trong phòng đọc sách.
Ông lão đi tới, ngượng ngùng cười một tiếng:
- Chủ nhiệm An, không quấy rầy ngài chứ?
An Ngạn Quân để sách xuống, nhẹ gật đầu:
- Vâng, có chuyện gì? Không thoải mái hả?
Ông lão lắc đầu, thẹn thùng nói:
- Tôi là tới để cảm ơn chủ nhiệm An, thật sự là có chút ngại ngùng mà.
An Ngạn Quân cười cười, lắc đầu:
- Không có chuyện gì.
Ông lão liếc mắt ra hiệu nhìn vợ mình, lúc này bà lão mới chậm rãi nói:
- Bác sĩ An, tôi nói với anh một chuyện, anh đừng giận tôi nha
An Ngạn Quân sững sờ, hiếu kỳ nhìn bà lão:
- Chuyện gì?
Mặt bà lão đỏ lên, nói chuyện với thanh âm rất nhỏ:
- Tôi.. Khi ở Đông Đại Nhị, đã kiện anh...
- Khoảng tầm mười một năm trước, lúc ấy tôi ngã làm cổ tay bị thương, anh khám bệnh cho tôi, nói không có chuyện gì... Đến ngày thứ hai, cổ tay tôi đau cho nên đã đi khoa cấp cứu, qua kiểm tra thì mới biết là cổ tay bị rạn xương, tôi rất tức giận nên đã báo cáo anh với khoa y vụ, nói anh xem bệnh qua loa, lúc ấy... Là do tôi không nói rõ ràng, anh cũng là vì giúp tôi tiết kiệm tiền, vì lẽ đó... Trách tôi
An Ngạn Quân nghe xong, lập tức nhớ lại.
Lúc ấy ông ta mới vừa đi làm không bao lâu, kinh nghiệm làm việc chưa đủ, cực kỳ khuyết thiếu kinh nghiệm lâm sàng, chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đối với ông
Thậm chí về sau, tính cách bây giờ của ông ta cũng có quan hệ vô cùng chặt chẽ với chuyện này.