Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Mặc dù trong lòng Trần Thương phàn nàn, thế nhưng nhiệm vụ trong tay một phân một hào không có trì hoãn.
Bỗng nhiên, đinh một tiếng, âm thanh nhắc nhở của hệ thống âm vang lên.
Trần Thương lập tức ngây ngẩn cả người
【Đinh! Chúc mừng anh đã học trộm thành công, nhận được kỹ năng phẫu thuật cao cấp: thuật chữa trị lá gan bị tổn thương (cấp chuyên gia) bản không hoàn chỉnh! 】
Lúc đầu Trần Thương thật vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy bản không hoàn chỉnh thì lập tức trong lòng có ý kiến.
Mình là một người hoàn chỉnh, giờ lại nhận được bản không hoàn chỉnh...
Nhưng mà, lúc này, Trần Thương không có thời gian để ý vấn đề này, trước phẫu thuật cái đã.
Một hồi lại tán dóc và hệ thống.
----
Bởi vì chuyện lúc trước, lần này Chu Hoành Quang nghiêm túc rất nhiều, mỗi một chi tiết nhỏ đều xử lý cực kỳ tỉ mỉ.
Điều này làm cho Trần Thương cũng không khỏi hơi xúc động, cao thủ chính là cao thủ
Trách không được là truyền kỳ NPC đây này.
Ngay cả đồng chí Hữu Phúc so với người ta, cũng kém rất nhiều a.
Ước chừng qua mười mấy phút, phẫu thuật hoàn toàn kết thúc.
Chu Hoành Quang phẫu thuật kết thúc xong, không có đóng ổ bụng, mà là theo thói quen đem dao nhỏ đưa cho y tá.
Sau đó lui ra phía sau một bước.
Ngày thường anh ta trên cơ bản đến lúc này, liền sẽ rời đi phòng phẫu thuật, nhiệm vụ đóng bụng phía sau thuộc về việc của trợ thủ hoặc là thực tập sinh.
Đây là bao nhiêu năm qua đã thành thói quen.
Trần Thương thấy thế, cũng thuần thục và y tá cầm qua kìm khâu, chuẩn bị bắt đầu đóng ổ bụng khâu lại.
Thế nhưng là lúc này, Chu Hoành Quang bỗng nhiên xấu hổ một hồi
Trong lòng thầm mắng một tiếng: Giỏi cho Chu Hoành Quang ngươi, phô trương càng lúc càng lớn a, tiểu bác sĩ Trần người ta giúp ngươi đại ân như thế, còn cho ngươi thể diện lớn như vậy, ngươi để người ta làm việc vặt đóng bụng làm công việc không có hàm lượng kỹ thuật như thế, hơn nữa một câu cảm ơn cũng không nói, đem đại gia làm thói quen thật sao?
Vừa mới lui ra phía sau một bước, Chu Hoành Quang lại tranh thủ thời gian hướng phía trước.
Thế nhưng khi trông thấy Trần Thương cầm kìm khâu lên chuẩn bị khâu lại.
Ngay lập tức, Chu Hoành Quang nhịn không được lúng túng, tiến không được lùi không xong.
Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang nhịn không được nói một tiếng:
- Cảm ơn.
Câu cảm ơn này, tất cả mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người
Ngay cả Trần Thương cũng vẻ mặt kinh ngạc và nghi vấn.
Tại sao phải cảm ơn?
Trần Thương cười xấu hổ:
- Đây là việc tôi phải làm mà
Lý Bảo Sơn cũng mỉm cười một tiếng:
- Chủ nhiệm Chu quá khách khí rồi, đây là việc tiểu Trần phải làm, có thể làm trợ thủ cho ông là vinh hạnh của cậu ta.
Phẫu thuật cực kỳ thành công, tâm trạng mọi người cũng rốt cuộc buông ra.
Nhưng... Lời này nghe vào trong lỗ tai Chu Hoành Quang không giống vậy, chẳng lẽ không phải nên xem tiểu Trần giống như bảo bối để bồi dưỡng à?
Nhưng lại làm phụ trợ giống với người bình thường?
Đây không phải là nhân tài không được trọng dụng à?
301 chúng ta cũng không dám tùy ý đưa nhân tài dạng này đi làm việc vặt như thế.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Chu Hoành Quang nảy ra một cái ý nghĩ to gan
Thế nhưng mà, mới tới, cảm giác như vậy cũng không được hay lắm.
Từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến, dù sao Trần Thương còn trẻ, ngày tháng sau này còn dài lắm...
Trần Thương khâu lại rất nhanh, cũng cực kỳ ổn, từng tầng từng tầng đóng ổ bụng.
Nói thật, đây là lần Trần Thương khâu cái bụng khó khăn nhất.
Tầng mỡ quá dày...
Mấy chủ nhiệm rảnh rỗi đến nhàm chán, đều mang tâm tư, cũng không có giao lưu, đều nhìn Trần Thương khâu lại.
Dù sao trong lòng một đám lão cáo già này đều đánh chủ ý lên người Trần Thương
Thế nhưng mà...
Lúc đầu vốn là vô tâm nhìn Trần Thương khâu lại, nhưng vừa nhìn cái này, lại trợn tròn mắt.
Bởi vì Trần Thương khâu lại tinh tế tỉ mỉ, kim khâu che giấu rất tốt, hơn nữa đường chỉ và khoảng cách lựa chọn vừa đúng, giống như dùng thước cặp kẹp chặt khoảng cách chính xác
Điều này làm cho mấy người hô hấp càng dồn dập hơn.
Một đôi tay này
So với tay phụ nữ còn nữ tính hơn
Đây là một đôi tay ngoại khoa trời sinh
Hơn nữa, Trần Thương cảm giác khoảng cách và không gian thực sự là quá tốt rồi.
Chu Hoành Quang càng xem càng thấy vui
Tiền Lượng thì càng xem càng hối hận
Trương Hữu Phúc lại là càng xem càng trông mà thèm
Lý Bảo Sơn thì càng nhìn mấy người... Càng sợ.
Cái này mẹ nó... Sẽ không phải là một đám sói à?
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Lý Bảo Sơn hơi hối hận, khi mỗi lần kéo Trần Thương đi ra ngoài khoe khoang thanh thế, luôn luôn có một đám người nhìn chằm chằm ngấp nghé.
Không được, trở về phải nghĩ một chút biện pháp
Sau khi Trần Thương khâu lại đường chỉ cuối cùng, tất cả mọi người lại lần nữa nhìn vết khâu, nhịn không được hít một hơi thật sâu.
Chu Hoành Quang nhịn không được cảm khái một tiếng, cao thủ là cái gì?
Vế trên là: Trên có thể bên trong phẫu thuật nghi nan vẽ mắt cho rồng.
Vế dưới là: Dưới có thể trong lúc khâu lại vùng bụng biểu hiện tinh diệu.
Hoành phi là: Đúng là tài năng tuyệt vời
Khâu lại này, nếu ở 301, cũng là cực kỳ xinh đẹp.
Trương Hữu Phúc như không có học thức, trong lòng nói thầm một câu: Mẹ nó, 66666 6666...
Tiền Lượng cũng thở dài, ông phát hiện, tiểu Trần này chỗ nào cũng tốt, chỉ có mỗi một cái không tốt là thích giấu dốt.
Rõ ràng có bản lãnh lớn như vậy, thế nhưng vì sao đều giấu đi.
Mỗi lần gặp đều là một lần phát hiện mới.
Tiền Lượng nhịn không được lắc đầu.
Mà thôi, mà thôi
Nhưng lời nói trong thế giới của người trưởng thành được chôn giấu ở trong lòng
Tuổi ngày càng lớn,
Thì những lời nói đó chôn càng sâu
Cũng giống như bên trong phòng phẫu thuật lúc này, rõ ràng bốn người đều thèm muốn có được Trần Thương, thế nhưng vẫn chuyện trò vui vẻ với nhau như cũ, một chút cũng không có cái gọi là tư thế chuẩn bị đánh nhau giữa “tình địch”.
Ca phẫu thuật thành công khiến tâm trạng của tất cả mọi người đều buông lỏng ra rất nhiều.
Chu Hoành Quang nhìn Lý Bảo Sơn nở nụ cười:
- Chủ nhiệm Lý, bệnh viện Tỉnh Nhị Viện của các ông thật sự là địa linh nhân kiệt, tiểu Trần ở đây chắc chắn có thể tiến xa hơn! Đây thực sự là cái một nền tảng vững chắc.
Lý Bảo Sơn cười nói:
- Chủ nhiệm Chu đang chê cười chúng tôi à, bệnh viện 301 ai mà không biết? Sau này nếu có cơ hội đi thực tập ở bệnh viện của chủ nhiệm Chu, chắc chắn phải tạo điều kiện cho chúng tôi.
Chu Hoành Quang gật đầu mỉm cười:
- Chắc chắn, chắc chắn
...
Y tá Viện Viện thở dài nhìn hai người giả vờ, anh một câu tôi một câu.
Tôi cũng không dám hỏi, cũng không tiện nói, nhưng mà... Các người sao mặt lại dày như vậy?
Rõ ràng là ca phẫu thuật của bác sĩ Trần đã ngăn cơn sóng dữ, nhưng bây giờ các người lại ở chỗ này giả vờ, ai...
Các người nhìn thử bác sĩ Trần một chút đi, người đã đến hội phòng, xuống được phòng bếp, tốc độ tay khéo léo kinh người, sức mạnh cũng tuyệt vô cùng.
Nhưng mà, sau khi phẫu thuật kết thúc, y tá trưởng vội vàng thúc giục thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bắt đầu ca phẫu thuật tiếp theo, Viện Viện lắc đầu, bắt đầu chuẩn bị làm tiếp công việc.
Còn Trần Thương và mấy người thì từ trong phòng phẫu thuật đi ra.