Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 477 - Chương 478: Nhân Vật Giáo Sư Mạnh

Khi bac si mo hack full
Chương 478: Nhân Vật Giáo Sư Mạnh
 

Sau khi bàn giao cho phòng bệnh, Trần Thương mới nói:

- Hai ngày này anh ở lại bệnh viện, cần phải quan sát, sau hai ngày xuất viện lại đến bệnh viện kiểm tra lại.

Người bệnh vẫn còn không yên tâm, mắt thấy cũng đã hai giờ rưỡi nhưng mời gọi thế nào Trần Thương cũng không đi tiệm cơm.

Dứt khoát cầm điện thoại lên gọi tiệm cơm mang đồ ăn đến:

- Cậu làm vài món ăn đưa tới, đúng! Phòng cấp cứu Tỉnh Nhị Viện, đặc sắc nha, món ngon! Đúng đúng đúng, làm nhiều một chút... Đúng, mang nhiều bánh tới

Qua không đến hai mươi phút, một người đàn ông xách một đống lớn hộp lớn hộp nhỏ, vội vã chạy đến phòng bệnh khoa cấp cứu, nhìn thấy ông chủ ngồi bên trong, vội vàng hỏi:

- Anh à, anh không sao chứ?

Người bệnh lắc đầu:

- Vào đây đi.

Đang lúc nói chuyện lại có hai bác sĩ đến phòng làm việc. Người bệnh cười ha hả nói:

- Bác sĩ, là tâm ý của tôi, ăn chút cơm, đây là tiệm cơm chúng tôi tự làm, không tốn bao nhiêu tiền.

- Mọi người đều khổ cực một buổi trưa, không ăn chút cơm, thật sự quá cảm ơn mọi người.

Hành động của người đàn ông làm Trần Thương cũng hơi cảm động, cười cười, đứng dậy nói cảm ơn.

Người đàn ông khoát tay áo:

- Ai nha, không nên khách khí

Sau khi ra ngoài, người đàn ông lại cầm hai túi bánh nang, một túi đặt ở phòng làm việc của bác sĩ, một túi đặt ở trạm y tá.

Đồ ăn không quý giá, nhưng lại tràn đầy tâm ý, làm Trần Thương hơi cảm động.

Chủ yếu là nỗ lực của mình được người khác tán thành, dâng hiến của mình được người đồng ý, vậy là được rồi.

Có đôi khi, không mong có ơn tất báo, chỉ hi vọng có thể nhận được một câu cảm ơn, như vậy cũng đủ rồi.

Bên trong ký túc xá học viên hoạch định bồi dưỡng, mọi người thảo luận trao đổi qua lại với nhau.

- Ai, tôi là sinh viên chưa tốt nghiệp đi theo chân giáo sư, vừa tới khoa cấp cứu ba năm, tôi đánh giá trình độ hắn còn chưa có cao bằng tôi đây

Một người đàn ông thở dài,

- Đoán chừng chính là để cho tôi viết lịch sử bệnh án

- Quốc gia cho phép hoạch định bồi dưỡng là đề cao tố chất chúng ta, nhưng bây giờ xem ra, tôi cảm thấy có một ít bác sĩ trình độ còn không bằng chúng ta nữa.

Một người đàn ông khác vừa cười vừa nói.

Đối bọn hắn mà nói, đi đến hoạch định bồi dưỡng đơn giản là vì đục nước béo cò lấy cái chứng nhận hoạch định bồi dưỡng, có thể thuận lợi được bình bầu chức danh.

Rất nhiều người tuổi cũng không nhỏ, hơn ba mươi, hơn bốn mươi tuổi cũng có rất nhiều.

- Tiểu Từ, cậu cùng với cái bác sĩ kia, tôi nghe nói chính là sinh viên chưa tốt nghiệp, cũng là nghiên cứu sinh, nói không chừng còn có thể dạy hắn một chút.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vừa cười vừa nói.

Từ Đông Đông nghe vào trong tai, chẳng qua cười cười chứ cũng không nói gì, anh ta nhìn ra được, tri thức tích lũy của Trần Thương hơn xa mình.

- Kinh nghiệm lâm sàng của người ta phong phú hơn tôi hơn nhiều, kiến thức có thể học được rất nhiều.

Từ Đông Đông cười cười, cũng không có giảo biện cái gì, nhưng để anh ta tổn hại Trần Thương, anh ta vẫn cảm thấy không cần thiết.

Toàn bộ bốn người trong phòng, đều ở khoa cấp cứu, tuổi cũng đều ở chừng ba mươi tuổi, trình độ của Từ Đông Đông cao nhất, nhưng nhỏ tuổi nhất.

- Ha ha, tiểu Từ à, tuổi cậu còn rất trẻ, tôi cho cậu biết, bệnh viện cấp tỉnh cũng không phải tất cả mọi người đều có năng lực, rất nhiều người đều dựa vào quan hệ cửa sau tiến vào

Người đàn ông nói ngay từ lúc đầu ra vẻ thành thục.

Từ Đông Đông cảm thấy cùng họ tranh luận những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, chỉ nhẹ gật đầu, cười cười.

Đến bệnh viện nhân dân Lam Huyền hai tháng, Từ Đông Đông phát hiện bệnh viện lớn cùng bệnh viện nhỏ có một cái so sánh khác nhau rõ ràng, sau khi ở bệnh viện nhỏ thời gian dài, con người trở nên không thích học tập, hoặc là nói không có một loại bầu không khí cạnh tranh tốt, có lẽ là an nhàn, có lẽ là...

Trên cơ bản xem chữa bệnh như công việc để làm, mà không phải là một phần sự nghiệp để làm, cạnh tranh không phải ở kỹ thuật chữa bệnh và phương diện trên mặt học thuật, mà là ở trên mạng lưới quan hệ.

Rất nhiều người nhìn họ thành thục và lõi đời, nhưng thực ra chỉ là lơ là lý do tiến bộ của mình mà thôi, theo Từ Đông Đông, chân chính đạo lí đối nhân xử thế cùng thành thục thực ra là ở chỗ bản thân làm như thế nào đề cao năng lực các phương diện của mình, năng lực làm việc, năng lực nghiệp vụ, và năng lực thích ứng hoàn cảnh.

Đương nhiên, đây cũng không phải là nói tất cả mọi người đều như vậy, Từ Đông Đông chỉ là cảm giác rất nhiều người đều có tâm lý này.

Bỗng nhiên Từ Đông Đông hồi tưởng lại khi bản thân đề tên vào bệnh viện nhân dân Lam Huyền, giáo sư nghiên cứu sinh nói một câu thấm thía:

- Tiểu Từ, sau này xuống dưới, đừng quá mức an nhàn, không nên quên học tập, cũng không cần quá mức bảo sao nghe vậy.

Hiện tại, anh ta đối với câu nói này càng lý giải thêm khắc sâu mấy phần.

Tỉnh Nhị viện thế nào, tạm thời không đánh giá, nhưng là tới ở đây một ngày, Từ Đông Đông lại nhìn thấy bác sĩ ở đây, bất luận trẻ tuổi hay lớn tuổi, trình độ cao thấp, trên cơ bản có thời gian thậm chí ngồi nghĩ ở đằng kia cũng sẽ thảo luận và suy nghĩ một vài vấn đề, bất luận là lâm sàng hay là học thuật, không làm gì thì mọi người đi xem sách.

Đây không phải giả vờ làm bộ làm tịch, đây là một thói quen

Cái sự chênh lệch này vẫn rất rõ ràng.

Trong phòng ba người đàn ông trung niên, sau khi trở về hàn huyên nói chuyện phiếm, gọi điện thoại cho người nhà, ở nơi đó lướt coi video, Từ Đông Đông mở video phẫu thuật trong điện thoại di động xem lại.

Dù sao đây là chuyên môn của anh ta, vẫn phải đề cao một chút.

----

Trong phòng làm việc ngoại khoa tim Đông Đại Nhất Viện.

Mạnh Hi ngồi ở trên ghế đẩu, vểnh chân lên bắt chéo, mở ra một cái cúc áo của áo blouse trắng, hai tay khoanh trước ngực.

Trong lòng suy nghĩ một ít chuyện: Sao khoảng thời gian này Trần Thương lại không đến à?

Có phải là bởi vì mình làm không tốt?

Chẳng lẽ ngày thường mình quá nghiêm khắc?

Hoặc chính mình không đủ quan tâm đối với Trần Thương?

Mạnh Hi cũng là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, cho tới bây giờ cô ấy chưa làm qua giảng viên, bỗng nhiên Trần Thương không đến, cho là bản thân chỗ nào đó làm không tốt

Nói thật, Mạnh Hi đối với Trần Thương vẫn rất hài lòng.

Kiên định, chăm chỉ, cố gắng, có chí cầu tiến

Mấu chốt nhất là có thiên phú

So với những người kia tự cho mình là siêu phàm gọi là bạn học “Thiên tài” còn muốn lợi hại hơn

Thế nhưng vì sao Trần Thương không đến đây?

Mạnh Hi gặp phải chuyện gì thường thích kiểm điểm bản thân, cô cảm giác có phải chính mình ở cùng Trần Thương phương thức xử lý có phải là xảy ra chút vấn đề.

Hoặc là... Trần Thương sẽ không phải là cảm thấy mình dạy không được cậu ta chứ?

Nghĩ đến mấy lần phẫu thuật kia, Mạnh Hi liền đỏ mặt một trận, lúc này chỗ nào mới chỗ nào hòa nhã, chính mình nếu như không thực sự lấy ra chút bản lĩnh, nói không chừng Trần Thương thật sự muốn đem mình xem “Bẹp” rồi

Nghĩ tới đây, một luồng chân khí bốc lên ở trong lồng ngực Mạnh Hi, nhìn thấy ba tiến sĩ chưa lập gia đình bên cạnh nguyên một đám nhiệt huyết sôi trào, kinh hồn táng đảm, nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng

Mạnh Hi cũng không thèm để ý, bởi vì trong đầu của cô đang tự hỏi làm sao làm tốt nhân vật giáo sư Mạnh.

Đầu tiên, cô cảm thấy mình nên trấn trụ Trần Thương, cho cậu ta biết sự lợi hại của mình

Nhưng mà, trước đó, chính mình có phải là nên giao lưu trao đổi với Trần Thương trước không, xem hắn muốn học tập cái gì, tiếp đó chính mình lại...

Bình Luận (0)
Comment