Sau khi Trần Thương tan tầm, không thể ở cùng Tần Tiểu Liếm lãng mạn rồi, vội vã tới Đông Đại Nhất Viện ngoại khoa tim.
Tần liếm cho lên Wechat gửi qua một câu:
- Không cho phép dụ dỗ bác sĩ nữ
Trần Thương xấu hổ, trực giác của phụ nữ đều chuẩn như vậy à?
Lại nói, anh chỉ muốn dọa giáo sư nữ mà thôi
Trần Thương cảm giác ý nghĩ của mình rất đơn thuần, tư tưởng cực kỳ thuần túy, linh hồn cũng cực kỳ thuần khiết
Nói “Dụ dỗ” khẳng định là không thích hợp.
Bỏ ra mười phút, Trần Thương đi tới ngoại khoa tim Đông Đại Nhất Viện.
Vốn dĩ cho rằng giao sư Mạnh sẽ không vui, thế nhưng khi tới nơi rồi, Mạnh Hi chỉ thản nhiên cười nói:
- Đến rồi à
Trần Thương sững sờ, lập tức gật đầu, còn hơi không thích ứng... Chỉ có thể ngượng ngùng cười một tiếng:
- Cái này... giáo sư Mạnh, gần đây hơi nhiều việc, hôm qua...
Mạnh Hi lắc đầu, cười nói ra:
- Không có chuyện gì.
Mạnh Hi mặc dù ở học viện Karolinska cũng đã làm trợ giảng, thế nhưng mà đối với việc đơn độc dẫn dắt một nghiên cứu sinh, vẫn cảm giác hơi áp lực, mà lại là mang một người có thiên phú còn nguyện ý cố gắng nghiên cứu sinh
Nhưng mà... Bất luận nói thế nào, khí thế lên không thể sợ, phải có cái loại tư thái làm gương sáng cho người khác kia.
Cô cảm thấy đối với đãi Trần Thương hẳn là thêm mấy phần bao dung, tốt nhất có thể thể hiện ra sự uy nghiêm của giảng viên, hơn nữa lại có thể không mất sự quan tâm.
Thật là khó...
Ai có thể không có lần thứ nhất, mò đá qua sông thì tốt, nghĩ tới đây, Mạnh Hi cũng là thở dài.
Lại nói, làm gương sáng cho người khác, thuyết giáo giảng dạy giải thích nghi ngờ.
Chính mình nên tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, nhằm vào chỗ Trần Thương không biết cô trợ giúp giải thích nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, Mạnh Hi quyết định cùng Trần Thương trao đổi thật tốt, nhìn xem Trần Thương đến tột cùng là muốn học tập cái gì:
- Tiểu Trần, ngươi đối với bản thân nghiên cứu sinh ba năm có quy hoạch gì?
Trần Thương hơi sững sờ, nghĩ tới nghĩ lui, nếu quả như thật có quy hoạch gì, chắc chắn là... Đem độ thiện cảm tăng lên tới 100, tiếp đó mỗi ngày tăng độ thiện cảm
Nếu như cụ thể một chút, có thể mỗi ngày đều sẽ kinh hoàng giáo sư Mạnh.
Mạnh Hi nhìn Trần Thương không lên tiếng, trong lòng lập tức reo lên chuông cảnh báo
Chẳng lẽ Trần Thương thật sự tin là mình cái gì cũng không dạy được à?
Đúng là khinh người quá đáng
Quá coi thường người khác
Nghĩ đến điều này, máu trong cơ thể Mạnh Hi lập tức sôi trào, cảm giác quần áo mình dường như đang siết chặt hơn
Cô cảm thấy mình nên đưa hai tay ra trước mặt Trần Thương, để Trấn Thương thấy rõ được đẳng cấp thực sự của mình.
Ngay lúc thấy bóng dáng chủ nhiệm Mạnh xuất hiện, khuôn mặt Cát Hoài thay đổi, là một người độc thân ba mươi ba năm, anh cảm giác mình có chút không chịu nổi, phải biết rằng chủ nhiệm Mạnh vẫn luôn là nữ thần trong lòng Cát Hoài...
Mà khi hai tiến sĩ khác trông thấy thế, trong một giây thoáng qua họ bỗng nhiên cảm giác được tăng ca thật ra cũng rất tốt
Vào giờ phút này, bỗng nhiên bọn họ hiểu vì sao Cát Hoài luôn làm thêm giờ mỗi ngày
Tăng ca ngoài giờ thật là tốt
Thì ra tăng ca thật sự có lợi
Sau này phải tăng ca nhiều hơn, tăng ca thật tốt
Không thể để Cát Hoài được lợi một mình.
...
Thật ra, lúc này Trần Thượng đang nghiêm túc suy nghĩ, ngay từ đầu, khi anh nộp đơn thi vào lớp của Mạnh Hi, phải chăng chính là bởi vì nghề nghiệp ẩn giấu, tiếp theo là bởi vì Mạnh Hi có rất năng lực trong nghiên cứu khoa học, là một trong những tồn tại hiếm hoi ở tỉnh Đông Dương.
Nhưng mà... Bản thân mình làm nghiên cứu sinh có cái gì để thu hoạch?
Nên nói như thế nào đây?
Trần Thương nghĩ tới điều này, và nói:
- Mạnh lão sư, đối với thu hoạch của nghiên cứu sinh, tôi cảm thấy có hai điểm chính để có thể tốt nghiệp, cái thứ nhất là khả năng lâm sàng, cái thứ hai là năng lực nghiên cứu khoa học, năng lực nghiên cứu khoa học của giáo sư Mạnh là rõ như ban ngày, dù sao thì cô cũng là người đầu tiên và duy nhất cho đến hiện tại của tỉnh Đông Dương chúng ta phát hành « Liễu Diệp Đao », tôi nghĩ là tôi mới vừa vặn nhập môn nên cảm thấy đi theo cô có thể học tập rất nhiều thứ, hơn nữa, nhất là năng lực lâm sàng, tôi là người vừa mới bắt đầu, nếu đi theo cô Mạnh tôi sẽ học được rất nhiều thứ...
- Nhưng mà tôi cảm thấy, cô là người dẫn tôi vào đường này, nhưng học tập do cá nhân tôi, chỉ cần nhiều đi theo Mạnh lão sư, để ý quan sát thêm, có thể học tập thêm nhiều chuyện khác nữa
...
Mạnh Hi nghe những lời của Trần Thương, nhìn sâu vào đôi mắt chân thành Trần Thương, cô cảm thấy lời nói của Trần Thương chắc chắn là phát ra từ trái tim của anh.
Đây chắc chắn là lời nói thật
Không sai, xem ra Trần Thương còn rất có mắt nhìn
【Đinh! Độ thiện cảm + 5! 】
Nghe thấy hệ thống nhắc nhở, Trần Thương lập tức sững sờ.
Trần Thương phát hiện gần đây những thời gian mình tiêu hao vào Baidu không bị lãng phí, anh phát hiện ra một ý nghĩa tối thượng, là phụ nữ thì đều thích được khen, không phân biệt tuổi tác, chỉ cần là lời khen tốt đẹp, thì tất cả đều dễ nói chuyện
Mà ngay lúc này, Cát Hoài nhìn thấy ánh mắt của hai người càng ngày càng không thích hợp, hai người đều âm thầm liếc mắt đưa tình với nhau, và càng ngày càng có xu thế phát triển hơn, trong lòng lập tức cảnh giác
Trong lúc nhất thời, cảm giác ghen tuông trào dâng trong lòng, Cát Hoài vội vàng cắt đứt câu chuyện của hai người, nhanh chóng nói:
- Chủ nhiệm Mạnh, phòng phẫu thuật đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta... Chuẩn bị phẫu thuật đi.
Mạnh Hi khẽ gật đầu:
- Ồ? Được chứ? Nhanh như vậy à?
Cát Hoài cười giễu, nhanh? Nhanh chỗ nào? Chắc là tại vì cũng Trần Thương nói chuyện phiếm vui vẻ đến mức quên cả thời gian
Cát Hoài vội vàng gật đầu:
- Vâng, tốt, phòng giải phẫu vừa mới gửi tin nhắn cho tôi.
Mạnh Hi lập tức đứng dậy, nhìn Trần Thương rồi nói:
- Đi thôi, tiểu Trần, vừa hay hôm nay có một ca phẫu thuật viêm màng ngoài tim co thắt.
Cát Hoài ôm bệnh án đang định đứng dậy, Mạnh Hi bỗng nhiên cười nói:
- Cái kia, bác sĩ Cát, hôm nay anh tan ca nghĩ ngơi sớm một chút đi, khoảng thời gian này cũng thật cực khổ cho anh rồi, họ nay để tiểu Trần làm phẫu thuật cũng tôi là được rồi
Cát Hoài nghe xong, lập tức sửng sốt một chút
Chủ nhiệm Mạnh là đang quan tâm mình hả?
Cô ấy biết mình đã cực khổ như thế nào không?
Nghĩ đến đây, Cát Hoài vội vàng cảm động nhìn Mạnh Hi, ánh mắt dịu dàng, giọng nói thân mật:
- Chủ nhiệm Mạnh, không có việc gì không có việc gì, tôi không mệt
Mạnh Hi nghe xong, lập tức nhíu mày
Tiểu tử này tại sao hôm nay lại không hiểu ý của mình?
Dù sao... Hôm nay là muốn để Trần Thương dạy mình phẫu thuật, không phải là mình dạy Trần Thương, chính vì vậy Mạnh Hi không muốn để cho người không có phận sự nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, Mạnh Hi lập tức thở dài:
- Ồ! Vậy thì cậu mang mấy hồ sơ bệnh án hôm nay xuất viện chỉnh lại một chút đi, đúng, còn có cả ngày mai nữa là 2 ngày xuất viện, kiểm tra đối chiếu chi phí và thuốc men, những thứ phẫu thuật không sử dùng đến, sau khi tôi phẫu thuật xong sẽ xuống ký tên cho cậu
Sau đó, Mạnh Hi quay qua nhìn Trần Thương, mỉm cười rồi nói:
- Đi thôi, tiểu Trần
Trần Thương không hiểu vì sao lại không mang theo Cát Hoài, nhưng mà... Nhìn Mạnh lão sư tâm trạng lại đang rất tốt, chỉ có thể cho Cát Hoài một ánh mắt quan tâm, sau đó vội vàng đi theo.
Mà Cát Hoài đã rất tức giận khi trông thấy ánh mắt quan tâm của Trần Thương
Nhưng nhìn bước chân hôm nay của Mạnh Hi... Có vẻ nhẹ nhàng hơn mọi ngày rất nhiều, tâm trạng lại tốt hơn một chút.
Cát Hoài nhịn không được thở dài