Nếu như chỉ là kinh nghiệm của một mình Trần Thường, anh sẽ nói cực kỳ bảo thủ
Sau khi cả đám nghe thấy, con mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục, không ngừng ghi chép.
Rất nhiều tri thức, chỉ có khi kết hợp cùng lâm sàng, mới có thể phát ra tia sáng chói mắt.
Vào giờ phút này, Trần Thương trong mắt họ, tự mang hào quang đặc biệt
Nguyên một đám như đói khát.
Sao họ có thể nghĩ đến, sự khác biệt của điện tâm đồ lại có thể là tín hiệu dị thường của kali trong máu do cơ thể phản ứng ra.
Đây là chuyện họ căn bản không nghĩ tới.
Giống như Trần Thương nói, nếu chờ kết quả chất điện giải huyết thanh, người bệnh đã không còn, không ai biết vì sao
Với tư cách là một bác sĩ, cần phải không ngừng đề cao kỹ thuật của bản thân.
Kỹ thuật này, bao gồm kỹ thuật chẩn đoán bệnh, kỹ thuật chữa trị, kỹ thuật phẫu thuật, và kỹ thuật giao lưu cùng người bệnh.
Cuộc đời khắp nơi đều là học vấn.
Lúc này, một sinh viên nhịn không được hỏi:
- Trần lão sư, kali trong máu đến 10 sẽ trực tiếp chết hả?
Trần Thương:
- Nồng độ Kali trong máu tăng cao thêm một bước, khi đến 10 mmol/L, QRS phát triển tăng rộng, thậm chí giống như sóng T dung hợp hiện lên sóng sin, cuối cùng chết do tâm thất ngừng đập hoặc rung tâm thất.
Nói đến đây, Trần Thương nhìn mọi người.
- Cho nên nói, lâm sàng kiêng kỵ nhất chính là kinh nghiệm, đặc biệt là cấp cứu, tuyệt đối không thể dùng kinh nghiệm quen thuộc của mình để khám bệnh cho người khác, càng không thể tùy ý thuyết phục hoặc là cổ vũ người khác làm thế nào trong cuộc sống.
- Dưới tình huống các em không hoàn toàn hiểu rõ người bệnh, có thể bất kì một câu nào mà các em nói, đều là sai, có thể bất kì một đề nghị nào của các em, cũng là trí mạng
Trần Thương hít sâu một hơi:
- Nếu vừa rồi các em dựa theo chất điện giải hỗn loạn theo lệ thường, nôn mửa tiêu chảy! Chẳng phải bù dịch để điều chỉnh chất điện giải à? Bù Natri Kali canxi sắt kẽm vitamin…Nếu như vậy, người bệnh sẽ thế nào! Chính các em tự suy nghĩ đi.
- Y học, không thể có chút qua loa nào, hai tháng này tại phòng cấp cứu, tôi cũng không hi vọng các em học được bao nhiêu thứ, nhưng các em chắc chắn phải học được một thứ
- Đó chính là nguy hiểm và thận trọng.
Một câu, khiến tất cả sinh viên bồi dưỡng đều yên tĩnh lại.
Trong cuộc sống không thiếu ví dụ như vậy, một cách có thể áp dụng với mình, có thể trở thành hung thủ thật sự cho cái chết của người khác.
Cho nên
Khuyên nhủ và đề nghị thích hợp nhất, có lẽ là: Đi khám bác sĩ đi
Trần Thương cười nói:
- Cho nên, các em có biết: Bác sĩ và đồ tể khác nhau ở chỗ nào không?
Mọi người sững sờ, ngẩng đầu nhìn Trần Thương.
Trần Thương nghiêm túc nói:
- Bác sĩ càng làm càng nhát gan, đồ tể là càng làm càng gan dạ
Lời nói cực kỳ hài hước, sau khi mọi người nghe thấy, cũng không khỏi mỉm cười.
Thế nhưng…Trong lòng lại cười không nổi
Càng cười càng cảm thấy nặng nề.
Trần Thương nhìn mọi người, đứng dậy rời đi, về phòng làm việc, anh không kỳ vọng nhóm người này cái gì cũng nhớ, nhưng chắc chắn phải nhớ kỹ một điểm: Khi đối xử với người bệnh, chắc chắn phải:
Thận trọng
Thận trọng
Thận trọng
Lúc này, trong đám người, một người đàn ông đầu đầy mồ hôi
Trong lòng anh ta sợ hãi, đầu cũng không dám nhấc lên.
Nghĩ đến chính mình khoe khoang, anh ta đã cảm thấy vô cùng ngây thơ...
Nếu bà lão này thật do anh ta chữa trị…
Kết quả, sẽ như thế nào?
Đây là một mạng sống, bản thân cũng mới 30 tuổi đã xuất đầu, nếu thật sự xảy ra vấn đề, ai có thể chịu trách nhiệm?
Ai sẽ chịu trách nhiệm cho bà lão
Sinh mệnh chỉ có một?
Ai có thể cho bạn thử?
Mắt thấy đã sắp đến thứ bảy, chủ nhật mà « tạp chí ngoại khoa nước Anh » vẫn chậm chạp chưa trả lời, Trần Thương hơi thất vọng.
Còn đang nghĩ tại hiện trường niên hội lấy một tin hót làm mọi người kinh ngạc, xem ra Naruto không có cơ hội ra sân.
- Nghĩ gì thế?
Trong lúc Trần Thương đang xoắn xuýt, một trận giọng nói trong trẻo cất lên đánh gãy mạch suy nghĩ, Trần Thương cười cười, quay người lại nhìn Tần Duyệt, tâm trạng lập tức tốt lên.
- Niên hội ngoại khoa, em đi không?
Trần Thương tò mò hỏi,
- Nếu như em muốn đi... Anh giúp em lấy thư mời
Trần Thương cảm giác bây giờ mình ở lĩnh vực ngoại khoa Gan cũng hơi quyền nói chuyện, đặc biệt là quan hệ cùng với những lão đại đỉnh cấp cũng không tệ, ví dụ như đồng chí Hữu Phúc, ví dụ như chủ nhiệm Tiền Lượng, cấp độ cao chút, còn có chủ nhiệm Chu Hoành Quang
Chỉ thấy Tần Duyệt xem thường cười nói:
- Nhà anh, Duyệt tỷ đã sớm là thành viên học hội! Còn cần anh dẫn vào! ? Tiểu Thương nhi?
Trần Thương sững sờ, cũng là sửng sốt, dù sao Tần Duyệt tốt nghiệp trường danh giá, vào bệnh viện có biên chế, tự nhiên vào tốt.
Quan trọng nhất cha cô là Tần Hiếu Uyên, Đại viện trưởng Tần, có cái danh hiệu này, muốn tham gia vào học hội còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Lúc này, Tần Duyệt bỗng nhiên quay người, cười hì hì nhìn Trần Thương, híp mắt lại, ngón trỏ tay phải duỗi tới, nâng cằm Trần Thương lên, trêu tức lại mang theo ánh mắt tự tin nhìn chằm chằm Trần Thương:
- Thương nhi, anh chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa, em cầm súng mặc giáp, đánh cả thiên hạ cho anh, được chứ?
Sau khi nói xong, đại khái cách khoảng ba giây đồng hồ cô lại nói tiếp:
- Suy nghĩ cho thật tốt
Trần Thương hoang mang không rõ
Nhìn Tần Duyệt khiêu khích cộng thêm ánh mắt đùa giỡn, Trần Thương không nhịn được cười.
Nếu như là lão sư Mạnh Hi lão sư làm như thế, có lẽ còn có một chút lực chấn động, để người tin phục
Thế nhưng mà đồng học tiểu Tần trời sinh tự mang thuộc tính bán manh, trong đôi mắt to dường như vĩnh viễn lóe ra hào quang đáng yêu nghịch ngợm, một phen động tác này, ngược lại làm cho Trần Thương không nhịn được kéo cái tay đang nâng cằm mình, hơi dùng sức, thuận thế kéo Tần Duyệt kéo tới.
Trần Thương kéo cổ tay Tần Duyệt, một cái tay khác trực tiếp ôm Tần Duyệt vào trong ngực
Tiểu bì nương này
Thật là nghịch ngợm
Mà Tần Duyệt vốn chưa hoàn thành làm màu, bị Trần Thương kéo vào trong ngực, lập tức trợn tròn mắt.
Não mạch còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Trần Thương khiêng lên đặt trên bả vai
Lập tức giật nảy mình
- Trần Thương anh thả em ra
Trần Thương đứng dậy, ngoảnh mặt làm ngơ
Tay trái anh ôm hai chân cô, Tần Duyệt nằm ở trên vai trái của anh, cứ như vậy bị Trần Thương vác trên vai, hướng đến chỗ cũ mà đi.
Chín giờ tối trong công viên rất dễ chịu, mùa thu gió ôn hoà, so với mùa xuân nhiều hơn mấy phần se lạnh, nhưng cũng nhiều hơn mấy phần khí tức đặc trưng của mùa thu.
Hoa trong công viên nở rộ không ít, hoa hồng, hoa quế, phảng phất từng cơn mùi thơm đánh tới, cảm giác rất thoải mái.
Còn có những bông hoa cúc dưới ánh đèn đường, lộ vẻ tươi mát xán lạn.
Nhìn đến đây, bỗng nhiên tâm huyết Trần Thương dâng trào
Hướng về cái mông của Tần Duyệt cái mông nhẹ nhàng đánh hai cái, trên miệng còn hiện ý cười, nói:
- Để em đắc ý! Ba ngày không đánh là nhảy lên đầu lật ngồi, cũng dám đùa bỡn anh nữa
Tần Duyệt nhận thấy một trận cảm giác quái dị truyền đến, lập tức đỏ mặt
Thế nhưng cô bị Trần Thương nâng như thế, đầu dốc ở sau lưng anh lại có cảm giác giống như bị đại vương sơn tặc cướp dâu
- Trần Thương anh mau buông em ra
Trần Thương không để ý tới
Ngược lại đánh thêm một cái, không nhẹ không nặng, lực đạo vừa phải
Tần Duyệt lại lần nữa hô:
- Trần tặc, anh mau buông bản tiểu thư ra
Trần Thương sững sờ, nha đầu này, còn diễn tiếp?