Lần này, Chu Hoành Quang sợ ngây người
Lý Bảo Sơn và Đào Mật nhìn Chu Hoành Quang, trông thấy ông như dáng vẻ gặp quỷ, nhịn không được lại hơi mừng thầm
- Chủ nhiệm Chu, đây chính là tốc độ chuẩn.
Chu Hoành Quang trừng to mắt, hơi khó có thể tin
Đây sao có thể là tốc độ chuẩn?
Đây chính là mạch máu trong lá lách, chưa kể đến vấn đề biến đổi, trước tiên cậu ấy cần phải cân nhắc đến những cơ quan xung quanh, một khi tốc độ quá nhanh, nguy hiểm sẽ gia tăng...
Nhưng, trong hình lại là tốc độ chuẩn chính xác như vậy
Điều này khiến cho Chu Hoành Quang nhịn không được thu lại sự nghi ngờ, thay vào đó là mặt mũi tràn đầy kinh ngạc
Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Không nghĩ tới đến Đông Dương một chuyến, mà ông có thể biết được kiến thức mới, nghĩ tới đây.
Chu Hoành Quang liếc Lý Bảo Sơn, hít sâu một hơi, mặt mũi tràn đầy tôn trọng, nghiêm túc nói:
- Đây là... chủ nhiệm Lý khâu lại à? Kỹ xảo và tốc độ thuật khâu lại này, thật sự là làm cho tôi hơi giật mình
Lý Bảo Sơn nghe xong, trong lòng đắc ý, nếu thật là do ông khâu lại liền tốt, chỉ là, đáng tiếc
Lý Bảo Sơn cười lắc đầu, còn chưa kịp trả lời.
Trương Hữu Phúc liền xen vào tới:
- Chủ nhiệm Lý, đây là tiểu Trần khâu lại đúng không?
Lý Bảo Sơn chẳng biết tại sao, vừa nhìn khuôn mặt mập mạp trắng trắng của Trương Hữu Phúc trong lòng liền chán ghét, tên béo chết bầm này, không thể để cho ông vui vẻ nhiều thêm ba giây sao?
Thấy Lý Bảo Sơn im lặng, Đào Mật cười nói:
- A! Đúng như vậy, tiểu Trần khâu mạch máu, thật là lợi hại.
Yết hầu Chu Hoành Quang ừng ực một tiếng, một miếng nước bọt hơi nuốt xuống
- Mọi ngươi nói tiểu Trần... là Trần Thương à?
Tiền Lượng gật đầu:
- Đúng! Tôi đã từng chứng kiến tiểu Trần khâu mạch máu, là lợi hại như vậy.
Chu Hoành Quang nghe xong, lập tức giật mình, Trần Thương này, làm sao lại có thể lợi hại như vậy?
Tiền Lượng tiếp tục nói:
- Thật ra... mọi ngươi xem, chỗ lợi hại nhất của tiểu Trần, không chỉ có khâu mạch máu, nhìn khúc này, cậu ấy lại hiểu rõ cách biến dạng mạch máu của lá lách rõ như lòng bàn tay, điều này không có kiến thức cơ bản vững chắc, căn bản không làm được đến mức này
Nói đến đây, Tiền Lượng:
- Giảm tốc độ còn 0.5
Viện Viện gật đầu, trong lòng “xem thường” liếc mắt vị chủ nhiệm lớn đến từ thủ đô: Chuyên gia thủ đô mà chỉ có chút kiến thức này...
Đều nói trong nghề xem chuyên môn ngoài nghề xem náo nhiệt
Câu nói này ở đây đã được thuyết minh một cách hoàn mỹ.
Tần Hiếu Uyên là chủ nhiệm khoa u bướu, bác sĩ nội khoa, đối với kiến thức phẫu thuật chỉ nửa vời, đối với quần chúng là người trong nghề, nhưng nếu so sánh với những chủ nhiệm khác, ông triệt để được coi là ngoài nghề. Nhưng mà... không hiểu là không hiểu, cũng không ảnh hưởng đến cảm giác vui vẻ của ông ta.
Hơn nữa, giờ phút này lão Tần có cảm giác vô cùng sung sướng. Mặc dù họ khen Trần Thương, thế nhưng trong lòng lão Tần thoải mái nha
Chu Hoành Quang gật đầu:
- Đúng vậy, ông nhìn ở đây, mạch máu quanh co xảo diệu, cũng có thể sử dụng loại phương thức xử lí mạch máu đặc...
Tiền Lượng tán thành vô cùng, đứng dậy đi đến trước màn hình, chỉ vào gan ngoại vi:
- Ông nhìn ở đây, kỳ thật... Tại đây cũng có thể khâu, nhưng mà, tiểu Trần không để ý, ta cho rằng là sai sót, kết quả anh ta cân nhắc đến việc cắt bỏ...
Nghe thế, Lý Bảo Sơn cũng vỗ đùi, lúc ấy làm sao ông ta lại không nghĩ đến chứ?
Kết quả là năm người chủ nhiệm thành một sân khấu.
Hơn nữa sân khấu này kẻ sướng người họa càng hát càng hay
Ở hiện trường thừa ra hai người xem kịch.
Một người là Tần Hiếu Uyên, một người là Khổng Viện Viện.
Hai người nhìn năm chủ nhiệm ngoại khoa ngồi trước máy truyền hình chỉ chỉ vẽ một hồi, trong lòng phức tạp.
Lão Tần là thoải mái, dù sao cái này vừa là khen nhân viên bệnh viện của ông, cũng vừa là khen con rể tương lai của ông
Đây là hai lần thoải mái
Hai lần khoái cảm
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Hiếu Uyên đắc ý, đối với tiểu tử Trần Thương này càng ngày càng hài lòng.
Con gái nhà ông ánh mắt thật tốt, đúng rồi... Tối nay trở về phải thương lượng với con gái, kết hôn sớm một chút, dù sao... một đám chủ nhiệm nhìn chằm chằm, vạn nhất xuất hiện một người có con gái, cái này không phải là thêm một đối thủ cạnh tranh trong tương lai sao?
Mặc dù lão Tần cực kỳ tự tin với gen của mình, nhưng mà... Có tốt hơn nữa cũng không kiên nhẫn để bị đào góc tường nha
Mà trong lòng Khổng Viện Viện lúc này vô cùng hoang mang, nhìn nguyên một đám chủ nhiệm chỉ vào TV phóng khoáng tự do, nước bọt tràn ngập trong không khí, vẩy lên màn hình TV, giọng nói không dứt bên tai, ngón tay chỉ vào TV phát ra tiếng “Phanh phanh bang bang”.
Cô rất lo lắng nha
Ca đêm hôm nay là cô trực.... vạn nhất TV hỏng, y tá trưởng Lý Anh có thể chém luôn cô hay không?
Nếu thật sự là do chính mình bồi thường, lại là mấy ngàn khối tiền, cái này... Đều là tiền mồ hôi nước mắt.
Nghĩ tới đây, Khổng Viện Viện lâm vào một trận sợ hãi.
Lo lắng bất an xoay người nhìn thoáng qua viện trưởng Tần Hiếu Uyên, thận trọng nói:
- Viện trưởng...
Lúc này Tần Hiếu Uyên đang say mê hưởng thụ niềm vui nhân đôi.
Đột nhiên nghe thấy Khổng Viện Viện nói chuyện, lập tức sững sờ:
- Ồ? Thế nào?
Khổng Viện Viện cảm thấy nói ra cực kỳ mất mặt, thế nhưng không nói lại cực kỳ lo lắng, thế là, nhỏ giọng nói:
- Viện trưởng... TV hỏng ai bồi thường?
Tần Hiếu Uyên:...
----
Sau hai giờ, mọi người vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi phòng phẫu thuật.
Tối nay thật sự sảng khoái
Từng người đều là loại cảm giác này.
Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít,
Tuy xem phim cùng nhau rất tốt nhưng gặp lại nhau cũng như chưa từng quen biết.
Nhưng một ca phẫu thuật làm nên chân thành tha thiết
Mọi người cùng chung chí hướng, hẹn tối ngày mai uống rượu với nhau, hôm nào đó sẽ cùng nhau phẫu thuật
Đồng thời định ra ước định, về sau ai có video tốt, chắc chắn phải chia sẻ thảo luận, còn xây dựng một cái nhóm nhỏ, trên đó viết - Nhóm giao lưu Video-.
Ân, sinh hoạt của chủ nhiệm ngoại khoa chính là buồn tẻ không thú vị như thế.
Trước khi đi, Chu Hoành Quang nhìn Tần Hiếu Uyên, cảm khái nói:
- Viện trưởng Tần, đi Nhị viện một chuyến thật sự làm ta mở rộng tầm mắt, ta tin tưởng Tỉnh Nhị Viện có ngài dẫn dắt chắc chắn đi lên, tương lai huy hoàng rực rỡ
Tần Hiếu Uyên cười cười, ta dẫn dât không chắc chắn được, nhưng... Con rể ta chắc chắn được
- Ha ha, chủ nhiệm Chu quá khách khí, như vậy đi, về sau có thời gian thường xuyên đến, chúng tôi với 301 hẳn là phải tăng cường hợp tác, cộng đồng phát triển
Chu Hoành Quang gật đầu cáo từ.
Chu Hoành Quang không chỉ là chủ nhiệm ngoại khoa Gan mật mà còn là phó viện trưởng của 301, dù sao chính là người lập tức sẽ trở thành viện sĩ.
Chỉ là Chu Hoành Quang có cái dở hơi, ưa thích được người ta gọi là chủ nhiệm, không quen được gọi là viện trưởng, theo cách nói của ông ta là: Bác sĩ chủ nhiệm càng làm cho người ta có cảm giác vinh dự vì được tán đồng, tại mọi thời khắc nhắc đều nhắc nhở ông, nói cho ông biết ông là một người bác sĩ.
Sau khi mọi người tách ra, Tần Hiếu Uyên tâm thần thanh thản, vừa hướng trong nhà đi vừa khẽ hát.
Trong miệng lẩm nhẩm hát:
- Trên cây chim chóc thành đôi...
Đáng tiếc, Tần Hiếu Uyên chỉ hát hai câu.
Nhưng cái này cũng không trở ngại ông vui vẻ, đến khi không biết đã hát bao nhiêu lần, cuối cùng cũng đến cửa ra vào.