Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 506 - Chương 507: Tại Sao Các Cậu Không Tò Mò

Khi bac si mo hack full
Chương 507: Tại Sao Các Cậu Không Tò Mò
 

Mở cửa đi vào, lập tức ngửi thấy một cỗ mùi thơm xông vào mũi

Tập trung nhìn vào, lại phát hiện hai mẹ con ngồi ăn quà vặt.

Tần Duyệt thấy ba ba trở về, lập tức cười đứng dậy:

- Ba ba, nhanh ngồi, con mua đồ ăn ngon cho người

Tần Hiếu Uyên nghe xong, nhìn Tần Duyệt, lập tức cười nói:

- Ta còn tưởng rằng có Trần Thương rồi quên luôn người cha này chứ?

Tần Duyệt lập tức làm nũng, trái lương tâm nói:

- Làm sao có thể chứ, ba ba là tốt nhất, đúng không?

Nói đến đây, Tần Duyệt kẹp lấy một cái takoyaki:

- Đến, ba, con đút cho người

Tần Hiếu Uyên nhìn con gái hiểu chuyện như thế, lập tức vừa lòng thỏa ý.

Ai...

Ông trời đối đãi với Tần mỗ ta không tệ nha

Thê hiền nữ hiếu con rể tốt.

Thỏa mãn, thỏa mãn

----

Mà lúc này, Chu Hoành Quang vừa suy nghĩ vừa đi về khách sạn.

Các học sinh của ông lần lượt đến hỏi thăm.

Chu Hoành Quang đối xử với sinh không tệ, thường xuyên mang theo họ đi đến các hội nghị, tăng cường mở mang tầm mắt.

- Đều ở đây nha?

Ông vừa về đã phát hiện có năm sáu học sinh tụ tập trong phòng nói chuyện phiếm, không nhịn được hỏi.

Mọi người nhao nhao gật đầu, cười nói:

- Lão sư trở về.

Chu Hoành Quang gật đầu:

- Nghỉ ngơi sớm một chút, xế chiều ngày mai chúng ta trở về.

Lúc này, 2 người học sinh bỗng nhiên nói:

- Lão sư, ngài nói muốn cho chúng ta thấy rõ ngọn ngành là cái gì nha?

Những học sinh khác cũng hiếu kì gật đầu.

- Đúng đấy, lão sư

Kỳ thật hôm nay họ đã muốn trở về, cảm thấy nán lại ở chỗ này cũng không có ý tứ gì.

Nguyên bản quyết định hôm nay sẽ trở về thủ đô.

Thế nhưng đột nhiên lão sư để họ chờ thêm một ngày, cái này khiến mọi người hơi khó hiểu, thứ gì mà cứ chắc chắn phải nhìn?

Hơn nữa, hiện tại họ cũng đã biết Trần Thương, chỉ là một bác sĩ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi còn không có lớn tuổi hơn họ.

Đến cùng có đồ vật gì hấp dẫn lão sư?

Chu Hoành Quang nhìn đám học sinh này, nhịn không được cười cười:

- Xem ra các ngươi đối với Trần Thương còn chưa hiểu rõ?

Mọi người gật đầu, hoàn toàn chính xác, hôm nay họ xác thực đã đi hỏi thăm một chút, nhìn một chút, lục soát lục soát, đúng là tại khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện tìm được Trần Thương.

Họ phát hiện Trần Thương này cũng chỉ là một sinh viên Khoa Y chưa tốt nghiệp của đại học Y Đông Dương...

Điều này càng làm họ thêm tò mò, đến cùng là tại sao lão sư phải để họ lưu lại.

Chu Hoành Quang rất rõ ràng họ nghĩ như thế nào, thản nhiên cười nói:

- Các cậu không biết, sinh viên chưa tốt nghiệp này, làm được việc tất cả các ngươi không làm được

Một câu, không lưu tình chút nào

Làm cho họ ngây ngẩn cả người

Một đám tiến sĩ hai mặt nhìn nhau

Lại có chuyện mà sinh viên chưa tốt nghiệp làm được còn tiến sĩ họ lại không làm được?

Đây không phải rất bình thường sao

Vì sao chúng ta lại phải kinh ngạc?

Họ cùng tuổi đều là bạn học khoa chính quy hiện tại kết hôn sinh con thì bé con đều sẽ gọi lão Vương bên cạnh một tiếng thúc thúc, đừng nói vợ của họ, ngay cả bạn bè khác giới cũng không có đấy chứ

Vì sao chúng ta lại phải kinh ngạc

Họ cùng tuổi cùng tốt nghiệp khoa chính quy rồi bây giờ đi làm ở đại lý dược lương một năm trăm vạn cũng có thể bao nuôi nữ thần, đừng nói họ bao nuôi nữ thần, tay đánh bóng

Vì sao chúng ta lại phải kinh ngạc?

Chúng ta đã sớm rèn luyện được một tâm thế dù cho có đứng trước một ngọn núi lở thì cũng không hơi rung động nào, thản nhiên bày ra một tia ý cười khinh thường, để linh hồn che dấu trong lòng ao ước đến chết trông mà thèm đến khóc

Chu Hoành Quang nhìn thấy một đám học sinh không hơi rung động nào ngồi ở trước mặt, hình như... Tuyệt không kinh ngạc

Cái này... Hình như so với kịch bản của mình một chút cũng không khớp

Lúc đầu, Chu Hoành Quang đã đặt lời thề son sắt, vừa vặn mượn cơ hội này, thật tốt dạy bảo bọn ranh con bất thành khí này một chút.

Thế nhưng là...

Nhìn thấy tất cả đều ngoan ngoãn nghe mình, hình như... Một chút kinh ngạc cùng tò mò cũng không có.

Chuyện này khiến Chu Hoành Quang hơi không thích ứng.

Chu Hoành Quang nhìn nhân tài học sinh xuất sắc nhất của mình là Đổng Thần, cảm thấy hẳn là giết gà dọa khỉ mà răn đe, lập tức hỏi:

- Tiểu Đổng, cậu vậy mà cũng không tò mò Trần Thương đã làm được chuyện gì? Tại sao tôi phải bảo các cậu lưu lại?

Đổng Thần cười giễu một tiếng, lại tới đây một bộ, mặt lập tức ngoan ngoãn lộ tin tức, lắc đầu:

- Không tò mò

Chu Hoành Quang nhìn tên to con đần độn này đã có kinh nghiệm? Thở dài, nhìn bác sĩ linh hoạt hơn là Vương Tân Long hỏi:

- Tiểu Vương, còn cậu?

Vương Tân Long cơ linh hơn:

- Lão sư bảo chúng tôi lưu lại thì tự nhiên sẽ có đạo lý của lão sư

Chu Hoành Quang lập tức sững sờ.

Không được.

Đó căn bản không được.

Ban đầu sau khi Chu Hoành Quang xem hết quá trình phẫu thuật của Trần Thương làm, càng thêm ưu ái với người trẻ tuổi này, hai mươi bảy tuổi mà đã ưu tú như vậy, chưa nói làm phẫu thuật tốt như vậy, ngay cả thao tác phẫu thuật đều cải tiến hai cái, mấy tiến sĩ sinh các cậu thì sao?

Ngay cả một chút tự giác cũng không có?

Cũng không đỏ mặt?

Vì lẽ đó, Chu Hoành Quang cực kỳ khó chịu, ông muốn dạy bảo bọn ranh con này một chút, thế nhưng là... Dạy bảo không có bất cứ vấn đề gì, nhưng, dù sao cũng phải có cái lý do thích hợp chứ

Kết quả vừa vặn tiến đến, đám người này liền cho Chu Hoành Quang một lý do: Ngạo mạn. Họ khẳng định cảm thấy mình gọi họ ở lại một đêm, đối với Trần Thương khẳng định là có ngạo mạn cùng thành kiến.

Khinh thường Trần Thương, vì lẽ đó, họ mới như vậy

Thế là, ông cố ý muốn kích thích sự tò mò của họ, nói cho họ biết Trần Thương ghê gớm cỡ nào, tiếp đó vừa vặn dạy bảo họ một chút.

Đáng tiếc...

Kịch bản hình như không đi đúng hướng, đám người này lại tuyệt nhiên không chút tò mò

Nhưng mà... Gừng càng già càng cay

Chu Hoành Quang ông có thể trở thành viện sĩ, có thể trở thành phó viện trưởng, tự nhiên sẽ không tầm thường.

Thế là cười giễu một tiếng nói:

- Nha! Đúng vậy, các cậu còn không biết tiểu Trần vẻn vẹn chỉ là một người tốt nghiệp khoa chính quy?

Lão đại Đổng Thần sững sờ, thản nhiên nói:

- Chúng em biết rõ, đều đã tra xét! Ngài màu nhìn, đây là trang web của Tỉnh Nhị Viện.

Thấy mọi người yên lặng gật đầu, Chu Hoành Quang tức suýt nữa ném tóc giả đi

- Các cậu ngay cả một chút cũng không tò mò... !?

Bác sĩ thực tập 2 lắc đầu...

Chu Hoành Quang biến sắc, vỗ bàn một cái, tiếc hận thở dài:

- Tôi dạy các cậu bao nhiêu lần rồi, một người làm nghiên cứu khoa học, mà lại là người làm công việc chữa bệnh vệ sinh, chúng ta hẳn là phải ở mọi thời khắc bảo trì một lòng tò mò đối với ngoại giới, phải thời thời khắc khắc hỏi một tiếng vì sao

- Cậu xem một chút các cậu, còn có một chút tò mò mà nhìn hay không! Aizz... Quá làm cho lão sư thất vọng

- Các cậu nghĩ đám các cậu nghe lão sư, lão sư sẽ vui vẻ sao? Điều mà lão sư hi vọng chính là các cậu có thể học được suy nghĩ độc lập

- Là suy nghĩ độc lập đó hiểu chưa?

Chu Hoành Quang nói tình cảm dạt dào, trong lòng cười một tiếng, lần này các người nên xấu hổ rồi chứ?

Đáng tiếc...

Bình Luận (0)
Comment