Mà ngay lúc này, Ký Như Vân nhìn Trần Thương bỗng nhiên cảm thấy có chút quen thuộc...
Sau một lát, Ký Như Vân bỗng nhiên kịp phản ứng, nhìn lão Tần nói: "Lão Tần, ông nhìn tiểu Trần mặc bộ quần áo kia kìa!"
Tần Hiếu Uyên sững sờ: "Chà, thật đẹp trai! Tiểu tử này mắt nhìn không tệ!"
Ký Như Vân liếc mắt: "Tôi nói ông nhìn quần áo, ông có cảm thấy... Nó có chút quen mắt không?"
Tần Hiếu Uyên được Ký Như Vân nói, lập tức khẽ nhíu mày: "Nó? Nó hình như thật sự có chút quen mắt, tôi đã thấy ở đâu đó..."
Bỗng nhiên, lão Tần vỗ đùi, mặt biến sắc
Chẳng lẽ...
Sau khi lão Tần thấy bộ quần áo, lập tức tức giận tê cả da đầu
Tên tiểu tử hỗn trường này, bộ đồ vét cậu ta mặc trên người không phải là bộ đô vét của ông à?
Bộ quần áo này thế chính là bộ quần áo thương hiệu xa xỉ duy nhất của lão Tần, lúc ấy phải cắn răng lòng đau như cắt đồng dạng mới cam long bỏ tiền mua, nó được mua cho mục đích đặc biệt là vì khi đó được nhận phần thưởng từ chuyên gia của Hội đồng nhà nước
Lúc ấy, lão Tần thật sự là đã đau lòng một thời gian dài
Sau khi trở về, lão Tần cũng không nỡ mặc thêm một lần nữa.
Bộ quần áo đó được giặt giũ sạch sẽ, chỉnh lại cẩn thận, treo trong tủ treo quần áo cất kỹ
Tuyệt đối không nghĩ tới, bộ quần áo ngay cả mình cũng không nỡ mặc, lại bị tiểu tử ngu ngốc này mặc lên người, nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên ngoài tức giận chính là tức giận không thể giảm bớt.
Đang muốn xoay người quở trách Ký Như Vân, nhìn xem bà ấy đã nuông chiêu con gái thành ra gì rồi.
Thế nhưng là khi quay đầu lại, chợt phát hiện Ký Như Vân mang trên mặt mang đầy ý cười, trong ánh mắt tràn đầy thưởng thức.
Trông thấy Tần Hiếu Uyên xoay người lại, Ký Như Vân bỗng nhiên cười nói ra:
- Lão Tần, ông nhìn xem, đó chính là bộ kia đô vet của ông
Tần Hiếu Uyên lặng lẽ gật đầu:
- Tôi nhìn thấy rồi
Ký Như Vận cười nói ra:
- Chậc chậc, thật sự là người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên, ngày thường nhìn tiểu Trần mặc toàn những trang phục bình thường,
hôm nay nhìn thấy tiểu Trấn mặc cả người là đồ vet nhìn rất có tinh thần, đại khí
- Tôi muốn nói với ông, bộ quần áo này ông mặc So với tiểu Trần, thì tiểu Trần mặc vào nhìn đẹp trai hơn nhiều
Ký Như Vân vừa nói vừa cười, thật tình không biết lúc này mười hai dây thần kinh đối nghịch của Tần Hiếu Uyên không kìm được run rẩy, lúc nào cũng có thể có giật
Tức chết ông mà
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục
Tên trộm Trần Thương, lão...
Ngay tại lúc, Tần Hiếu Uyên đang nghĩ nên xử trí Trần Thương như thế nào, thì trông thấy Ký Như Vân bỗng nhiên quay người, cười tủm tỉm cười nhìn chằm chằm ông nói:
- Có chuyện gì? Ông tức giận à?
Tần Hiếu Uyên hừ lạnh một tiếng, chỉ cần nhìn vào thần sắc khuôn mặt không cần nói cũng biết
Ký Như Vân cười nói:
- Được rồi, cái này cũng không phải là tiểu Trần người ta cố ý muốn mặc quần áo ông, nếu ông muốn trách thì trách con gái tốt của ông.
Tần Hiếu Uyên khi nghe đến cô gái, lập tức ỉu xìu
Ngụy biện nói:
- Con gái của tôi sao tôi lại không biết, chắc chắn là bị tiểu tử kia làm hư! Duyệt Duyệt rất hiểu chuyện.
Ký Như Vân bị dáng vẻ tự lừa mình dối người của Tần Hiếu Uyên chọc cười:
- Được rồi được rồi, sao lại có thể tức giận vì một chuyện nhỏ chứ?
- Không phải chỉ là một bộ quần áo à? Hôm nào chúng ta đi mua một bộ khác tốt hơn, lại nói, tiểu Trần người ta cũng chỉ là mượn ông bộ quần áo mặc một ngày để cứu nguy, ông xem một chút dáng vẻ keo kiệt này của ông, ông còn làm viện trưởng đấy.
Tần Hiếu Uyên nhịn không được thở dài.
Ai, ngàn phòng vạn phòng, khó phòng trộm ở trong nhà
Trông thấy con gái trên sân khấu mặc một bộ sườn xám nữ tính, Tần Hiếu Uyên một chút tức giận cũng không phát ra được.
Chỉ có thể thở dài, ai... Thật sự là Con gái lớn không giữ được, cùi chỏ nhớ đã sớm ra bên ngoài tự lập.
Mà Trần Thương ngồi trên sân khấu, trong lòng cũng cực kỳ hoảng loạn.
Dù sao... Sau khi thị lực được cường hóa thêm 50%, anh đã nhìn thấy xa xa đã nhìn thấy cha vợ tương lai và mẹ vợ tương lai
Điều này làm cho Trần Thương cảm giác toàn thân không được tự nhiên
Phải biết rằng một bộ quần áo mà mình đang mặc thế nhưng là Tần Duyệt vụng trộm đem đến cho mình mặc.
Hi vọng viện trưởng Tần không phát hiện bộ quần áo này nhìn quen mắt.
Sau khi Trần Thương kết thúc bài phát biểu của mình, nhanh chóng đi xuống sân khấu, đi đến phía trước cầm hai chai nước mang đến đằng sau, đưa cho Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân uống.
Thấy Trần Thương tới, Ký Như Vân cười tươi như hoa, dù sao, mẹ vợ với con rể, đối xử vui vẻ với nhau mới tốt.
Mà Tần Hiếu Uyên mặc dù trong lòng không vui, nhưng vẫn giống như Ký Như Vân nói vậy, ông cũng không trách Trần Thương, ngược lại cười lớn một tiếng, nhẹ gật đầu.
Trần Thương đưa nước, mau chóng rời đi, trong lòng suy nghĩ, viện trưởng Tần chắc là không phát hiện mình mặc y phục của ông ấy đúng không?
Thời gian buổi sáng trôi qua nhanh chóng, sau khi kết thúc, hội nghị thường niên liền kết thúc triệt để.
Sự xuất hiện của Tần Hiếu Uyên, rất
ràng khiến cho hai mắt Tiền Lượng và Trương Hữu Phúc cùng tỏa sáng.
Cuộc họp kết thúc, họ nhao nhao tới chào hỏi.
Tiền Lượng cười nói:
- Viện trưởng Tần, tôi hiện tại càng ngày càng bội phục ông, bệnh viện Tỉnh Nhị Viện hiện tại phát triển thật sự là hừng hực khí thế, đặc biệt là đã đào tạo ra một thế hệ tại năng mới, thật sự không tệ
- Ông nhìn tiểu Trần một chút, một tiểu tử tuyệt vời, sau này nên mặc nhiều trang phục như thế này, mặc như vậy mới có tinh thần, trông
đẹp trai hơn nữa
Tiền Lượng đối Trần Thương có thể nói là khen không dứt miệng,
- Nếu không phải là con gái tôi đã kết hôn, bằng không, tôi chắc chắn sẽ tác hợp với tiểu Trần
Mọi người nghe xong cười ha hả, Lưu Tư Tề cũng là khẽ mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy, tôi hiện tại rất là hối hận, khi đó không đào tiểu Trần cho đi, bằng không những vinh dự này đều là bệnh viện Nhân Dân tỉnh chúng tôi.
- Viện trưởng Tần, năm nay điểm số nghiên cứu khoa học của bệnh viện các ông chắc chắn đã đạt tiêu chuẩn, xếp hạng cuối năm có khả năng sẽ dẫn ở phía trước.
Tần Hiếu Uyên nghe được những lời này trong lòng đắc ý, tuy khen Trần Thương, những là Tần Hiếu Uyên vui ở trong lòng, giờ khắc này, đột nhiên cảm giác được... Ăn mặc quần áo của mình cũng không có gì không được.
Thậm chí cảm thấy phải càng tự hào
Dù sao, bộ đồ này cũng là mình mua
Con gái là do mình sinh ra.
Con gái cho Trần Thương mặc.
Cái này giống như chính mình mua quần áo cho Trần Thương.
Vì lẽ đó phần vinh dự này chính là của mình
Nghĩ như vậy, lão Tần lập tức bình thường trở lại, ăn mà của Trần Thương là do mình “Mua” quần áo cho, lên sân khấu chinh chiến, và giành được vinh dự, ở trong đó có một phần là vinh dự của mình.
Lão Tần bỗng nhiên cảm giác mặt mũi mình ngày càng sáng sủa.
Ngay lập tức mỉm cười phụ họa.
Chu Hoành Quang cười nhìn Trần Thương:
- Tiểu Trần, khi nào rảnh đến bệnh viện 301 để rèn luyện, dù sao vẫn là người trẻ tuổi, vẫn phải nỗ lực, con gái của tôi đang học pháp luật, hôm nào tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.
Trần Thương cười nói:
- Cảm ơn chủ nhiệm Chu.