Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 513 - Chương 514: Em Sợ Mẹ Anh Không Thích Em (

Khi bac si mo hack full
Chương 514: Em Sợ Mẹ Anh Không Thích Em (
 

Mà Tần Hiếu Uyên đứng ở gần bên nghe thấy câu nói này hai mắt lập tức CO rụt lại

Tên họ Chu, không có ý tốt...

Không được không được, phải tranh thủ thời gian đính hôn, càng sớm càng tốt.

Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên như đang gặp đại địch, nhiệt tình đưa Chu Hoành Quang đi.

Sau khi đám người rời đi, Tần Duyệt đối quần áo chạy tới, một mặt vui vẻ hỏi:

- Ba ba, ma ma, sao hai người lại tới đây.

Trong lòng Tần Hiếu Uyên nói thầm một câu: Nếu như tôi không đến, tôi có thể biết cái “tên trộm” nhỏ này mang quần áo đi giặt cho người khác mặc à? Chẳng lẽ còn nói với cha, đây là đang phơi quần áo?

Tần Hiếu Uyên liếc một cái, Ký Như Vân cười nói:

- Hôm nay mẹ và cha ở nhà nhàm chán, đi đến đây thăm các con một chút.

Sau khi nói xong, Ký Như Vân đánh giá Trần Thương:

- Tiểu Trần, cháu thật là tốt, quá ưu tú.

Trần Thương nghe đến đó, cười xấu hổ, anh vẫn giữ ý định thẳng thắn với viện trưởng Tần, ăn ngay nói thật.

- Cảm ơn dì đã khích lệ.

- Viện trưởng Tần, tôi có chuyện muốn xin lỗi ngài.

Tần Hiếu Uyên nghe xong, lập tức sững sờ, tiểu tử này đến cùng đã làm chuyện gì có lỗi với ta?

Tần Hiếu Uyên nhìn Trần Thương, cười rất thân thiết:

- Ồ? Cậu nói thứ xem.

Trần Thương thấy Tần viện trưởng không có tức giận, nói ra:

- Tôi cũng chỉ có một bộ đồ vét, hôm qua tại lúc cấp cứu cho người bệnh, trên người tất cả đều là máu, không thể mặc, tối hôm qua cũng không kịp mua, vì lẽ đó... Mượn y phục của ngài mặc, cái kia... Ngài yên tâm, tôi chút nữa khi trở về sẽ đưa đến ngay tiệm giặt quần áo giặt sạch sẽ.

Tần Hiếu Uyên nghe thấy Trần Thương nói như vậy, nhịn không được nở nụ cười.

Tần Hiếu Uyên tức giận không tính, nhiều nhất là hơi không thể nói nên lời

Hơn nữa ông không thể lớn tiếng chính là con gái của mình, không hơi quan hệ nào với Trần Thương.

Tần Hiếu Uyên biết - Trần Thương không làm được chuyện này, cũng tuyệt đối sẽ không có ý đồ với mình.

Sở dĩ Trần Thương nói như vậy, khẳng định là muốn c ng nồi cho Tần Duyệt

Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên chẳng những không có tức giận, ngược lại nhịn không được bắt đầu vui vẻ.

Dù sao điều này cũng nói lên Trần Thương rất có trách nhiệm, dám đảm nhận, dám che chở cho Tần Duyệt.

Đàn ông như này

Làm cha mẹ còn không hiểu rõ con gái của mình?

Ký Như Vân nhìn Trần Thương cũng là nhịn không được cười cười.

Thằng nhóc này, thật sự càng nhìn càng không hợp mắt, không chỉ có thể lực, nhân phẩm cung tốt.

Nhưng, chồng bà cuồng bao che Tần Duyệt nghe xong không vui, vội vàng nói:

- Ba, mẹ, đây không phải là chủ ý của Trần Thương, hai người không nên trách Trần Thương

- Đây đều là do con, con thấy của quần áo hôm qua Trần Thương cũng không thể mặc vào, hơn nữa hôm qua anh ấy bận bịu cả ngày, mệt mỏi rất nhiều, Con liền để anh ấy sớm nghỉ ngơi một chút, nên không có đi mua quần áo với anh ấy, suy nghĩ trước tiên đem áo ba mượn đem tới cho anh ấy mặc một chút, sau đó lại đi mua...

Tần Hiếu Uyên nhịn không được cười nói:

- Được, cha không có tức giận, còn có thể mặc hỏng quần áo à, lại nói, tiểu Trần mặc một bộ quần áo này vào thật hợp

- Con bé chết tiệt này, Con cứ nói thẳng ra, cha con còn có thể không cho con sao, nhìn dáng vẻ lén lút của Con kìa

Tần Duyệt nghe xong, lập tức cười hì hì.

Sở dĩ Lão Tân không nói không cho Trần Thương, không phải không nỡ, mà là không thích hợp.

Bản thân chưa mặc qua còn dễ nói, nhưng cái áo này chính mình cũng đã mặc qua, đưa cho Trần Thương, ông sợ Trần Thương sẽ suy nghĩ lung tung.

Dù sao Tần Hiếu Uyên cũng làm lãnh đạo cả một đời, nghĩ tương đối nhiều.

Thấy cha mẹ không tức giận, lúc này Tần Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Ba, thật ra Trần Thương mặc bộ y phục này, cũng xem như là làm rạng rỡ thêm vinh dự cho quần áo của ba! Ba nói có đúng hay không? Hiện tại bộ y phục này cũng xem như là có ý nghĩa đặc biệt.

Nghe thấy Tần Duyệt nói như vậy, Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân nhịn không được bật cười.

Giữa trưa, bốn người không có ăn cơm tại khách sạn, mà là cùng nhau rời khỏi tìm một tiệm Cơm không tệ, lão Tần làm chủ, mời khách

ăn cơm.

Có thêm Trần Thương, hình như cũng làm cho cả nhà ba người này náo nhiệt nhiều hơn mấy phần.

Chỉ là, Trần Thương chợt nhớ tới, qua một thời gian ngắn là sinh nhật mẹ mình.

Chờ thêm đoạn thời gian được điều chỉnh ca trực, Trần Thương quyết định đến lúc đó dẫn theo Tần Duyệt về nhà ra mắt, chúc mừng sinh nhật mẹ mình.

Hai năm trước hàng năm đều bận bịu, thực tế là không thể thoát thân, hơn nữa Trần Thương là người mới, cũng không tiện để người khác thay ca, ngược lại thay người khác không ít ca.

Tỉnh Nhị Viện không phải bệnh viện lợi hại gì, mà Tần Hiếu Uyên vì tăng chất lượng phục vụ và gia tăng người bệnh ở Tỉnh Nhị Viện, nên ngày nghỉ bệnh viện càng han khiếm, ngày nghỉ lễ trên cơ bản thay phiên nghỉ ngơi, cam đoan tùy thời tùy chỗ nhân viên luôn tại túc

trực.

Nhưng, đám người cấp cứu đợt hai kia được nhận vào sắp làm việc chính thức, đến lúc đó có lẽ cũng không phải bề bộn nhiều việc như

vậy.

Trần Đại Hải ưa thích phô trương, Trần Thương suy nghĩ qua hai ngày đi mua một chiếc xe không tệ, dẫn theo con dâu xinh đẹp của ông, cũng cho lão Trần thêm ít thể diện.

Mặc dù bây giờ Trần Thương không thiếu tiền, nhưng mấy trăm vạn vẫn có thể lấy ra, anh suy nghĩ, chờ cha mẹ lên, dẫn lên An Dương dưỡng lão.

Không phải trong thôn không tốt, chủ yếu là điều kiện chữa bệnh còn lạc hậu.

Hiện tại để hai người già đi ra, khẳng định không vui lòng, dù sao quen thuộc sinh sống tại quê nhà.

Một bữa cơm ăn đến hai giờ đồng hồ, buổi chiều Trần Thương và Tần Duyệt đi dạo phố.

Mà Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân thì về nhà.

Gương mặt Tần Hiếu Uyên trêu tức nói:

- Về nhà muộn chút, đi dạo chơi nhiều thêm tí.

Buổi chiều, Tần Duyệt cùng đi đến trung tâm mua vài bộ quần áo theo mùa cho Trần Thương.

Đầu tiên Trần Thương So sách độ co giãn của quần áo, Tần Duyệt ưa đi mua quần áo nên đã tạo thành thói quen mua kiểu trưởng thành

cho Trần Thương.

Sau đó lại mua một bộ đồ vest, quần áo trong, dây lưng, giày da, cà vạt.

Một người đàn ông, sau khi có bạn gái, sinh hoạt liền thay đổi thú vị hơn.

Ngay cả việc mua quần áo cũng tràn ngập hào hứng.

Bao lớn bao nhỏ từ trong trung tâm đi ra, Trần Thương đem quyết định nói về thời gian muốn dẫn Tần Duyệt về nhà.

- Tháng sau là sinh nhật mẹ anh, anh suy nghĩ đến lúc đó hai ta cùng một chỗ về dự sinh nhật bà, nhiều năm như vậy, đều rất ít về dự sinh nhật của mẹ.

Trần Thương nói.

Tần Duyệt nghe xong, vừa mừng vừa sợ

Dù sao con dâu gặp mẹ chồng, nói không khẩn trương là giả.

Nhưng ngoài căng thẳng, trong lòng Tần Duyệt Còn hơi chút chờ mong.

Vì gặp mặt mẹ chồng mới xem như được tán thành, bỗng nhiên lòng Tần Duyệt hơi bắt đầu thấp thom không yên.

Trông thấy Tần Duyệt im lặng, Trần Thương nhịn không được hỏi:

- Sao vậy? Em không muốn đi à?

Tần Duyệt nghe xong, vội vàng nói:

- Muốn đi chở! Chính là... là hơi căng thẳng.

Trần Thương nhịn không được cười nói:

- Mẹ của anh vẫn luôn ngóng trông anh có thể có người yêu, có thể ổn định, em về chắc chắn bà sẽ rất vui mừng, căng thẳng cái gì?

Tần Duyệt lôi kéo tay Trần Thương, hít sâu một hơi, cúi đầu, một mặt uể oải:

- Em sợ mẹ anh không thích em, em vừa ngốc, làm cơm cũng không ngon, cũng không biết vá quần áo, làm việc nhà cũng không tốt...

- Nhưng em sẽ học

- Khoảng thời gian này bù lại để em nấu cơm, khi qua nhà em sẽ làm một bữa thật ngon cho chú với di

Trần Thương thấy dáng vẻ ngây ngốc của Tần Duyệt, không nhịn được cười.

- Ba với mẹ của anh đều là đầu bếp, còn cần em nấu Cơm à?

Trần Thương vừa cười vừa nói,

- Chỉ cần em đến là họ có thể vui vẻ.

Tần Duyệt lắc đầu:

- Không giống, dì và chú biết làm là biết làm, nhưng... em cũng phải học, cũng không thể để họ nấu Cơm mãi được

Bình Luận (0)
Comment