Nói đến đây, Tần Duyệt thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về, dốc lòng nghiên cứu làm bếp.
Dù sao bản thân cắt thịt rất tốt, ruột thừa túi mật gì đó cũng thường xuyên cắt, chắc là thiên phú thái thịt vô cùng tốt
Nghĩ tới đây, Tần Duyệt tuyệt đối trở về sẽ học hỏi kinh nghiệm từ mẹ mình.
Trong lòng đã quyết định xong, cũng không còn muốn đi dạo tiếp.
Tần Duyệt lập tức như CÓ gánh nặng, buổi tối cũng không ăn cơm, lúc này quyết định về nhà bắt đầu làm bữa cơm thứ nhất.
Đồng thời không cho Trần Thương ăn cơm, một hồi mang qua cho anh
Trần Thương lập tức ngẩn người, hơi dở khóc dở cười.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tần Duyệt như thề non hẹn biển, đành phải thôi
Trần Thương suy nghĩ, dù khó ăn cũng không có vấn đề, dù sao bản thân cũng không kén ăn.
Về đến nhà, Trần Thương thay quần áo ra, đưa đến tiệm giặt ủi, căn dặn một chút.
Mà Tần Duyệt lại vội vàng về đến nhà, sợ ba mẹ bắt đầu nấu Cơm.
Tần Hiếu Uyên trông thấy Tần Duyệt trở về sớm như vậy, cũng lập tức ngây ngẩn cả người:
- Làm sao lại trở về sớm như vậy, ba và mẹ của con còn chưa làm cơm nữa.
Tần Duyệt nghe xong, lập tức nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì nhìn lão Tần:
- Ba mẹ, hôm nay hai người đã khổ cực, để Con làm cơm cho
Lời này vừa nói ra, Ký Như Vân và Tần Hiếu Uyên lập tức liếc nhau.
Vô cùng không thể tưởng tượng nổi
Đây là lần đầu tiên... lần đầu tiên nha?
Tần Duyệt từng ở nhà làm cơm à?
Hai người lo lắng bất an nhìn Tần Duyệt, Con bé này đến cùng bị cái gì kích thích vậy
Thấy Tần Duyệt bận trước bận sau, Ký Như Vân nhìn hơi lo lắng suông.
Muốn qua hỗ trợ, liền bị Tần Duyệt đẩy ra khỏi phòng bếp
Trong lúc nhất thời, Ký Như Vân và Tần Hiếu Uyên ngồi ở trên ghế sa lon, khuôn mặt hai người một vẻ mờ mịt...
Con bé này, đến cùng bị cái gì kích thích?
Chưa kể đầu tiên cơm có ăn ngon hay không...
Trước tiên họ nghĩ chính là, Con bé này có cần uống thuốc hay không...
Lão Tần nhìn Ký Như Vân:
- Đây là thế nào?
Ký Như Vân trừng mắt liếc:
- Tôi làm sao biết được? Ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây?
Bỗng nhiên Tần Hiếu Uyên nói:
- Ông đi hỏi Trần Thương một chút! Có phải chuyện này có quan hệ với thằng nhóc đó hay không, bằng không thì sao Duyệt Duyệt lại lên cơn, vừa về đã chui vào trong bếp.
Đôi mắt của Ký Như Vân lập tức cũng sáng lên, khẳng định là có quan hệ với Trần Thương
- Tôi lại không có Wechat tiểu Trần
Tần Hiếu Uyên cũng mới kịp phản ứng, hình như bản thân cũng không có?
Không được, ngày mai đi bệnh viện, phải thêm Wechat của Trần Thương mới được.
Nhưng, Ký Như Vân nghĩ lại, bỗng nhiên nói:
- Thật ra... Đây không phải chuyện xấu gì, học nấu Cơm vô cùng tốt! Dù sao cũng không thể mỗi ngày hai người đều đi ăn thức ăn ngoài, không sạch sẽ.
Với thiên phú Tần Duyệt còn có thể chủ yếu là trên mạng có rất nhiều giáo trình.
Xào mấy món ăn thường ngày, ít ra cũng phải ra trò.
Không khủng bố giống trên TV như vậy, xào thành than đen tất cả nguyên liệu, căn bản không đến mức đó.
Chỉ cần trí thông minh phát triển bình thường sẽ không gặp tình trạng kia.
Tần Duyệt tự mình nêm nếm, hương vị xem như có thể ăn.
Quyết định thật nhanh lấy hộp Cơm ra, chuẩn bị tốt cho Trần Thương, rồi đi ra cửa:
- Cha mẹ, hai người tự ăn, Con qua ăn cơm với Trần Thương.
Hai người liếc nhau, cùng thở dài
Sức mạnh của tình yêu, thật sự quá mạnh mẽ.
Tần Duyệt rời đi không lâu, hai người nếm thử món ăn Tần Duyệt làm, ăn được, rất ổn.
Chỉ là, lúc này điện thoại vang lên.
Ký Như Vân vừa nhìn vào điện thoại của mình, cầm điện thoại lên, phát hiện là lão lãnh đạo
Ký Như Vân vội vàng nhận điện thoại:
- Alo? Lão lãnh đạo, sao vậy?
Đầu bên kia điện thoại là âm thanh một người đàn ông trung niên.
- Chị Kỷ, em là Hoàng Vĩ Nghiêm.
Ký Như Vân:
- À! Vĩ Nghiêm, có chuyện gì?
Giọng của Hoàng Vĩ Nghiêm hơi lo lắng:
- Chị, là như vậy, hôm nay lúc ăn cơm cha em cảm giác ngực khó chịu, nôn một cái, kèm theo cả máu
- Tiếp đó em nhìn đại tiện cũng hơi đen! Em hơi lo lắng... Có phải có vấn đề gì hay không?
Mặc dù Hoàng Vĩ Nghiêm không phải học ngành y, nhưng vào thời đại này thông tin nhanh nhạy như vậy, cha ông ta đều hơn bảy mươi tuổi, bỗng nhiên đường tiêu hóa bị chảy máu, không lo lắng là giả
Ông sợ bỗng nhiên cha ông mắc bệnh gì nguy hiểm
Nghĩ tới đây, Hoàng Vĩ Nghiêm lập tức ăn không ngon, trực tiếp gọi điện thoại cho Ký Như Vân.
Sau khi ký Như Vân nghe thấy, lập tức cũng nhíu mày lên, vội vàng nói:
- Vĩ Nghiêm em chờ một chút, chồng chị đang bên cạnh, em nói một tiếng với chồng chị đi
Ký Như Vân đưa điện thoại cho Tần Hiếu Uyên, nói:
- Điện thoại của Vĩ Nghiêm.
Tần Hiếu Uyên đem điện thoại mở loa ngoài, đặt ở bên miệng nói:
- Vĩ Nghiêm, tôi là chồng cô ấy, có chuyện gì không?
Hoàng Vĩ Nghiêm vội vàng nói:
- Anh, cha em đi ra đại tiện màu đen, hôm nay Còn buồn nôn, em phát hiện có máu, em hỏi cha em, ông cũng không nhớ rõ thời gian dài bao lâu, em lo lắng có phải có vấn đề gì hay không
Tần Hiếu Uyên nghe đến đó, lập tức cũng nhíu mày lên.
Đường tiêu hóa bị chảy máu?
Bản thân Tần Hiếu Uyên là làm về mảng u bướu, vì lẽ đó tự nhiên cân nhắc một cách tương đối nhiều, ông liền nói:
- Chuyện này, Vĩ Nghiêm em đừng nghĩ lung tung, cũng đừng tạo thêm gánh nặng cho ông ấy, dáng vẻ này, một hồi em lái xe chở ông ấy đến bệnh viện, chúng ta làm nội soi dạ dày, xem tình huống rồi lại nói.
Hoàng Vĩ Nghiêm nghe xong, lập tức đồng ý:
- Được anh rể, em sẽ đưa cha em đi qua ngay.
Cúp điện thoại, Tần Hiếu Uyên cầm lấy điện thoại bấm số điện thoại Tiêu Hà của phòng nội soi:
- Chủ nhiệm Tiêu, là tôi, Tân Hiếu Uyên.
Tiêu Hà vừa nhìn điện thoại, vội vàng nói:
- Tần viện trưởng, ông nói đi?
Tần Hiếu Uyên nói:
- Tôi có một vị trưởng bối đường tiêu hóa bị chảy máu, bây giờ chuẩn bị tới làm nội soi dạ dày, bây giờ cậu có thời gian không?
Tiêu Hà nghe xong, cho dù không có thời gian cũng phải có thời gian
Lập tức nói:
- Chủ nhiệm, 20 phút nữa tôi sẽ tới.
Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân cũng không có tâm trạng ăn cơm, vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.
Cha của Hoàng Vĩ Nghiêm, là lão lãnh đạo của Ký Như Vân, gọi Hoàng Vĩnh Nghĩa, là Sở trưởng phòng vệ sinh cuối cùng tại tỉnh Đông Dương đã về hưu.
Hoàng Vĩnh Nghĩa cực kỳ chiếu CỐ với Ký Như Vân, bằng không cung sẽ không thuận lợi làm chủ nhiệm bảo hiểm trung tâm y tế.
Liền Tần Hiếu Uyên làm viện trường, cũng không thể rời đi lão nhân trợ giúp.
Cho nên nói, hai nhà ở đều rất không tệ, nghe thấy Hoàng Vĩnh Nghĩa ngã bệnh, hai người cũng hơi gấp gáp.
Sau khi dọn dẹp một phen, vội vàng đứng dậy hướng bệnh viện đi đến.
Tiêu Hà không bao lâu liền đến, sau khi trông thấy Tần Hiếu Uyên về sau, lập tức chào hỏi: Viện trưởng Tần.
Tần Hiếu Uyên gật đầu:
- Làm phiền cậu, chủ nhiệm Tiêu, muộn như vậy phải đi một chuyến.
Tiêu Hà vội vàng khoát tay.
Lúc này, Hoàng Vĩ Nghiêm dẫn cha mình Hoàng Vĩnh Nghĩa đến khoa cấp cứu.
Trông thấy hai người Tần Hiếu Uyên, vội vàng hỏi thăm một chút.
Hoàng Vĩ Nghiêm cảm xúc không cao, dù sao hơi lo lắng.
Mà Hoàng Vĩnh Nghĩa thì cười ha hả nói đến:
- Tiểu Ký, tiểu Tần, muộn như vậy còn làm phiền mọi người, thật sự là ngại quá.
Tần Hiếu Uyên vội vàng nói:
- Chú Hoàng, chứ đừng lo lắng, cháu đi làm thủ tục cho chú, cứ vậy, Vĩ Nghiêm, hai người các ngươi dẫn theo chú Hoàng, theo chủ nhiệm Tiêu đi đến phòng nội soi.
Hoàng Vĩnh Nghĩa cười nói:
- Tôi không có chuyện gì, thân thể của tôi tôi biết.
Nói xong, rồi theo mọi người đi đến phòng nội soi.
Có Tần Hiếu Uyên ở lại hỗ trợ xử lý thủ tục.
Thật ra, đến cấp bậc như Hoàng Vĩnh Nghĩa, trên cơ bản nằm viện là được thanh toán toàn bộ.
Phí tổn trên cơ bản sẽ không đáng nhắc.
Họ chủ yếu cũng lo lắng cho ông ấy có bị bệnh gì không tốt hay không.
Dù sao cũng đã lớn tuổi như thế, không thể tránh được.