Giang Đào chạy chậm hai bước, chạy đến trước mặt Trần Thương, nhìn kỹ anh lần nữa, con mắt nhìn chằm chằm Trần Thương, nghiêm túc nói:
- Tôi sai rồi
Trần Thương cười nói:
- Anh uống nhiều rồi.
Giang Đào la lớn:
- Không có, tôi không uống nhiều! Giáo sư Trần tôi sai rồi, là tôi vô tri, tôi cuồng vọng, tôi tự cao tự đại, tôi... Tôi xin lỗi ngài.
Trần Thương sửng sốt, nhìn thấy Giang Đào la hét tan nát cõi lòng như vậy, có chút kinh ngạc.
Vốn dĩ anh không có để ý Giang Đào, anh cảm thấy những chuyện này cũng không quan trọng lắm, anh cũng không có để ý những chuyện kia.
Giang Đào nhìn chằm chằm Trần Thương, nói:
- Giáo sư Trần, lão sư của tôi là Cố Hồng Mai
- Tôi muốn cùng anh, tôi muốn đem một thế hệ các Cô ấy chưa tìm được hướng đi đều theo ngài đi hết
- Chỉ có ngài mới có thể dẫn đầu chúng tôi đi đến tương lai tốt đẹp
- Giáo sư Trần, tôi muốn cùng anh
Giang Đào nghe giáo sư Thang kể về chuyện xưa của ông, nghe thế hệ trước phấn đấu, nghe những chiến tích huy hoàng thuộc về người ta, trong lúc nhất thời cũng bị thế hệ đi trước bọn họ đả động tinh thần
Đây là tiền bối một đời vì sự nghiệp chữa bệnh của Trung Quốc chưa đi xong đường
Điều kiện của bọn họ có hạn, đi cực kỳ lâu, có lẽ đến hôm nay đã đi không nổi rồi
Mà chúng ta, với tư cách là bác sĩ ở thế hệ mới, chúng ta hẳn là phải đem con đường này đi hết.
Cho dù là đi không xong, cũng phải là đi thật xa
Cho hậu thế mai sau, học sinh của chúng ta cũng có một khởi điểm vững chắc.
Giang Đào biết rõ, bọn anh là dựa vào lão sư mà tiến lên, hồi tưởng lại kiên trì những năm này của lão sư, nghĩ đến người lớn tuổi như vậy vẫn y nguyên năm qua năm ngày qua ngày thực hiện phẫu thuật, nghiên cứu khoa học.
Nghĩ đến lão sư và chủ nhiệm Thường Hồng Lôi vẫn mỗi ngày đều đang nếm thử cùng nghiên cứu
Hiện tại bỗng nhiên anh hiểu rõ, vì sao bọn anh phải làm như vậy?
Bởi vì trách nhiệm
Cũng bởi vì kế truyền thống.
Dựa theo quan niệm của người bình thường, chủ nhiệm Tích Thủy Đàm, đã là nhân vật đứng ở đỉnh ngọn gió, hiện tại cần phải làm là ra ngoài mở hội nghị, giảng bài, nhận học sinh làm đầu đề... Trên cơ bản là có thể sống bằng tiền dành dụm nhiều năm.
Nào có cần phải khổ cực như này, hơn năm mươi tuổi mà vẫn đang lâm sàng tuyến đầu?
Món tiền nhỏ không thơm sao?
Maldives không thoải mái sao?
Ôm cháu trai không vui sao?
Thế nhưng, sau khi nghe Thang giáo sư nói xong, bỗng nhiên anh hiểu rõ.
Đây là người kiên trì của một đời thuộc về bọn họ, thuộc về món quà của các cô ấy mang đến cho thời đại này.
Chính là những người này, mới có khởi điểm hiện tại của bọn họ
Giang Đào la lớn, tan nát cõi lòng, anh muốn đem lòng nhiệt huyết nóng bỏng trong tim mình lấy ra, nói cho Trần Thương, Giang Đào tôi cũng là người có lý tưởng, tôi nguyện ý vì sự nghiệp của mình mà cống hiến cả đời
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Giang Đào, Trần Thương trầm mặc.
Làm sao anh ta không phải như thế?
Nghe chuyện ngày xưa của thế hệ trước, nghe chuyện cũ bọn họ phấn đấu, nghe tranh vanh tuế nguyệt của họ...
Trần Thương chưa từng không cảm động? Trần Thương nhìn Giang Đào:
- Anh thật sự nguyện ý à?
Giang Đào sững sờ, nhìn Trần Thương:
- Tôi... Tôi có thể chứ?
Trần Thương nhìn chằm chằm mắt anh ta, lẳng lặng nói:
- Vì sao không thể:
Lòng tin của Giang Đào lập tức tăng gấp bội, anh ta lôi kéo tay Trần Thương:
- Tôi nhất định sẽ làm rất tốt
Trần Thương đưa Giang Đào trở về nhà.
Giang Đào rõ ràng đã uống nhiều rồi, nói cũng nhiều, bên miệng lại la hét mình không có say.
Sau đó Trần Thương mới đi về nhà của mình.
Trên đường gió thổi có chút lạnh, lại dập tắt không được mồi lửa kia trong lòng của Trần Thương.
Nghe Thang giáo sư, Trần Thương cực kỳ ao ước đó sẽ là chuyện xưa thuộc về bọn họ.
Có lẽ...
Mình cũng có thể có một đoạn chuyện xưa thuộc về mình
Có lẽ, mấy chục năm sau, chờ khi mình già, uống nhiều rồi, cũng có thể mượn cảm giác say, nói một chút chiến tích ban đầu của chúng ta...
Cuộc sống đang tiếp tục, mà sục vọng truyền thừa chưa từng bị dập tắt:
Về đến nhà, Trần Thương nằm ở trên giường, lật qua lật lại những không ngủ yên được.
Gửi cho Tần Duyệt một tin nhắn, cũng chưa thấy trả lời.
Trần Thương cho là cô đã ngủ.
Anh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Thang Kim Ba, nghĩ đến Vương Ngọc Sơn, cũng nghĩ đến Thường Hồng Lôi, còn nghĩ tới An Ngạn Quân, Đàm Trung Lâm, Giang Đào, thậm chí là Lý Vũ.
Nghĩ đến cuối cùng, Trần Thương bỗng nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ.
Sao anh không tự mình đi thử xem nhỉ?
Tất nhiên mình hơn là có cơ hội này, vì sao không thể dẫn dắt đám người tuổi trẻ này đi xa một chút chứ?
Nghĩ tới đây, Trần Thương nghĩ đến một chuyện
Một người có thể tiêu trừ vách ngăn với thế hệ trước, gia tăng cơ hội lực ngưng tụ cho thế hệ mới.
Đem đám người này mời đến, thật tốt ngồi xuống, một lần nữa trò chuyện chút, liên quan tới tư tưởng tương lai
Sau đó, anh cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Vương Ngọc Sơn.
Sau đó là Thường Hồng Lôi.
Cuối cùng là Giang Đào, anh không có số điện thoại của Cố Hồng Mai, dứt khoát bảo Giang Đào trực tiếp liên hệ với người ta.
Sau đó, anh để điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ.
Bỗng nhiên Wechat vang lên thanh âm nhắc nhở.
Trần Thương lấy điện thoại, vừa nhìn là tin nhắn của Tần Duyệt:
- Vừa rồi ba em uống nhiều rồi một mực ở trong nhà vệ sinh vừa khóc vừa nôn...
- Trong miệng không ngừng lải nhải mà nói, lão sư, tôi không có làm tốt! Tôi...
Trần Thương sững sờ, nghĩ đến tối nay lúc nói chuyện phiếm, cũng là bình thường trở lại.
Cười nói:
- Chăm sóc tốt cho ông ấy.
Một lát sau...
Tần Duyệt bỗng nhiên gửi tới một icon biểu lộ dở khóc dở cười. Trần Thương sững sờ:
- Lại làm sao thế?
Tần Duyệt:
- Ba em ngừng khóc, bây giờ đang ngồi cười. Tiếp đó, Tần Duyệt lại gửi tới một tin nhắn thoại.
- Bà xã! Tôi cho bà biết, tôi không có đem tỉnh Nhị viện trở thành bệnh viện cao cấp! Nhưng... Tôi tin tưởng Con rể tôi có thể:
- Cậu ta không có vấn đề! Tôi muốn gả con gái tôi cho Trần Thương
- Tiểu tử này, tôi cho bà biết, không có vấn đề
- Tôi đã từng uống rượu với cậu ta, biết rõ cậu ta là người như thế nào, tôi muốn đem Con gái tôi gả cho cậu ta, bà đừng cản tôi
- Cậu ta không có nhà thì tôi sẽ mua cho, không xe tôi cũng mua cho, chỉ cần đối tốt với con gái tôi, cái gì tôi cũng thấy đều được
- Tiểu tử này, tuyệt đối là nhân tài, tôi tin tưởng, nếu như tỉnh Nhị viện dưới sự dẫn dắt của cậu ta, tuyệt đối có thể trở thành đệ nhất ở Đông Dương tỉnh
- Nếu như tôi ở lúc còn trẻ tầm ba mươi tuổi, tôi sẽ cùng Trần Thương kết bái huynh đệ...
- We... Tiểu tử này, tăng thể diện cho tôi... Xe
Trần Thương nghe Tần Hiếu Uyên nói mà dở khóc dở cười
Tần Duyệt cười nói:
- Nghe không, ba em muốn gả em cho anh! Vui vẻ?
Trần Thương đắc ý:
- Vui vẻ
Ký Như Vân nhìn thấy Tần Hiếu Uyên một hồi khóc, một hồi cười, cũng không ngăn, mà chỉ ngồi xổm ở bên cạnh ông, thận trọng vỗ lưng cho ông, để ông dễ chịu một chút.
Yên tĩnh nghe Tần Hiếu Uyên nói mê sảng xong, đem cho ông một ly nước nóng, để ông súc miệng.
Cũng không chê mùi nôn tanh hôi.
Bà biết rõ, hôm nay lão Tần cao hứng.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy ông ấy uống nhiều tới như vậy.
Tần Duyệt len lén nhìn bên ngoài, nhìn cái dạng kia của ba mẹ, bỗng nhiên trong lòng không ngừng hâm mộ.
Hi vọng tương lai của chúng ta, cũng sẽ tốt đẹp như thế.
Nghĩ tới đây, Tần Duyệt gửi một tin nhắn: - Ông xã, em yêu anh, ngủ ngon
Trần Thương cười nói:
- Yêu em, ngủ ngon