- Viện trưởng Vương, chuyện bên kia đã sắp xếp ổn thỏa, hiện tại chúng ta sẽ qua đó luôn à?
Giám đốc Công ty Thụy Chi, Vương Ngọc Sơn và mấy vị viện lãnh đạo hôm nay muốn đi khu viện mới khởi công, tham gia cắt băng khởi công.
Thành phố Lục viện ở Thượng Hải phát triển biến chuyển từng ngày, khu viện khoa chỉnh hình mới khởi công xây dựng đối với thành phố Lục viện mà nói, chính là vẽ hổ thêm cánh.
Thành phố Lục viện hưng thịnh, không thể không kể tới có gắng của thế hệ này, mà có thể không nhắc tới công lao của Vương Ngọc Sơn, không ai có thể thay thế.
Đứng tại cửa ra vào của thành phố Lục viện, hồi tưởng lại hoàn cảnh nơi này vào hai mươi năm trước, nhìn lại nơi phồn hoa trước mắt, Vương Ngọc Sơn hít sâu một hơi, đây là giang sơn mà bọn họ đã dốc sức gầy dựng, cũng là vinh dự một đời này của thế hệ bọn họ.
Mà bây giờ, ở một nơi khác, một viện nhỏ của thành phố Lục viện lại chuẩn bị được khởi công.
Vậy sẽ lại là một công trình mới.
Không biết bao nhiêu người trẻ tuổi, sẽ ở nơi này, cống hiến thanh xuân của mình.
Mỗi một lần khu viện mới được xây dựng, Vương Ngọc Sơn đều sẽ bùi ngùi mãi thôi, khi khu viện mới được vận doanh, ông sẽ đi diễn thuyết, đi động viên, đi nói cho những người trẻ tuổi này, tương lai đang nằm trong tay bọn họ.
Lần này, có lẽ cũng không ngoại lệ.
Lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Nhìn số điện thoại gọi đến, toàn thân Vương Ngọc Sơn khẽ chấn động, thật lâu mới hoàn hồn lại.
Bao lâu rồi?
Cú điện thoại này... Đã bao lâu rồi không có gọi cho mình rồi hả? Qua nhiều năm như vậy, ông đổi mười cái điện thoại, nhưng xưa nay vẫn chưa từng quên lưu dãy số này vào máy. Bởi vì dãy số này, có ý nghĩa đặc thù.
- Alô? Sư muội
Vốn còn cho rằng nói sẽ rất lạ lẫm, thế nhưng là khi ông kêu lên một tiếng “Sư muội”, đột nhiên cảm thấy, mọi việc đều thuận theo tự nhiên, hình như... Mới như ngày hôm qua.
Một câu sư muội, khiến người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói mà hai mắt đẫm lệ.
Che mũi lại, không để cho nước mắt mình rơi xuống.
Thế nhưng... Một tiếng sư muội này, đã bao lâu chưa có ai gọi cho bà nghe? Cũng bao lâu rồi không có người gọi.
Cố Hồng Mai cầm tay áo, dụi mắt một cái, cũng nói lời đã rất lâu rồi chưa hề nói, nhưng xưa nay chưa từng quên:
- Tiền bối.
Giọng nói có chút nghẹn ngào, cho dù Cố Hồng Mai đã hơn năm mươi tuổi, lúc này, cũng không thể nghĩ đến, sau khi có điện thoại này được kết nối lại quen thuộc như thế, vốn cho rằng sẽ xấu hổ vậy mà lại không như vậy.
Một tiếng tiền bối, cả đời tiền bối.
Một tiếng tiền bối này, nhưng cũng đã khiến hai mắt Vương Ngọc Sơn rưng rưng, bờ môi run rẩy.
- Tiền bối, anh có đi không?
Cố Hồng Mai lấy lại bình tĩnh, dò hỏi.
Vương Ngọc Sơn sững sờ:
- Đi đâu cơ?
Cố Hồng Mai lập tức sửng sốt một chút:
- Bọn họ... Không có mời anh hả?
Vương Ngọc Sơn càng thêm kinh ngạc
- Sư muội, có ý gì?
Cố Hồng Mai hỏi:
- Trần Thương không gửi tin nhắn Wechat cho anh à?
Vương Ngọc Sơn mở Wechat ra, một nhóm lớn tin nhắn làm trôi mất một tin, mỗi ngày có lượng lớn tin nhắn được gửi tới, ông cũng không kịp xem, lướt xuống, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn mà Trần Thương gửi tới:
Khi trông thấy tin nhắn Trần Thương gửi, Vương Ngọc Sơn không có chú ý mình đã thất thần một lát
Thang Kim Ba đi
Sau đó, bỏ ra mấy phút, ông mới xem xong, ngắn ngủi chỉ có mười mấy câu, ông lại xem đi xem lại mười mấy lần...
Ông hồi tưởng lại lúc đầu những người kia cả ngày lẫn đêm ở trong phần chiến, nhớ lại bốn người trẻ tuổi chấp nhất, nhớ lại trước kia tranh vanh tuế nguyệt, cũng nhớ lại những khuôn mặt tươi cười kia của thuở ban đầu.
Trong bất tri bất giác, bỗng nhiên Vương Ngọc Sơn lệ rơi đầy mặt, buông điện thoại xuống, hai tay che mặt, thế nhưng nước mắt lại như cũ trượt qua đầu ngón tay.
Tài xế nhìn Vương Ngọc Sơn, không nói gì, anh ta không biết viện trưởng bị gì nữa?
Bỗng nhiên, Vương Ngọc Sơn ngẩng đầu, Con mắt đỏ lên, nói với tài xế:
- Lão Dương, đưa tôi về nhà! Tôi đi lấy ít đồ, chúng ta đến sân bay.
Tài xế sững sờ, nhưng cũng không có hỏi nhiều, quay đầu xe. Vương Ngọc Sơn cầm điện thoại lên, nói cho lãnh đạo khác của bệnh viện rằng hôm nay mình không tới được.
Mà mọi người nhịn không được khuyên nhủ:
- Viện trưởng Vương, hôm nay... Không thể không có ông
Vương Ngọc Sơn hít sâu một hơi, nói:
- Hôm nay tôi có chuyện quan trọng hơn cần hoàn thành
Đối phương sửng sốt một chút:
- Được rồi
Hôm nay, Thường Hồng Lôi tham gia báo cáo học thuật, thứ bảy, chủ nhật đối với bà mà nói, luôn bận rộn, mà khi bà nhận được tin nhắn, bà lập tức đứng dậy gấp gáp chạy ra ngoài.
- Viện trưởng Vương, sao thế?
Vương Ngọc Sơn cùng Thường Hồng Lôi xem như là có liên hệ tương đối nhiều.
Theo thời gian trôi qua, Ngọc Sơn cũng thay đổi thành Vương viện trưởng.
Hồng Lôi cũng được gọi là Thường chủ nhiệm. Thấy đối phương phản ứng như vậy, Vương Ngọc Sơn mới kịp phản ứng, hẳn là bà ấy cũng chưa biết.
Vương Ngọc Sơn thở dài:
- Hồng Lôi, cô xem Wechat đi, nhìn thử tiểu Trần có gửi tin nhắn cho cô hay không.
Thường Hồng Lôi đầu tiên là sững sờ, hình như lâu rồi tên Hồng Lôi chưa được gọi?
Bà bán tín bán nghi nhìn thoáng qua Wechat, sau khi nhìn thấy, lập tức sửng sốt một chút, hỏi Vương Ngọc Sơn ở đối diện:
- Ngọc Sơn... Đây là thật à?
Vương Ngọc Sơn:
- Tôi đã đặt vé máy bay, xế chiều hôm nay ba giờ đến An Dương. May mà... Sư muội báo cho tôi biết.
Thường Hồng Lôi còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy Cố Hồng Mai gọi điện thoại tới.
Bà quyết định thật nhanh đáp:
- Tôi lập tức đặt vé trước
Sau khi cúp điện thoại, lập tức tiếp cuộc gọi của Cố Hồng Mai:
- Hồng Mai, tôi nhìn thấy... Tiền bối của cô cũng gọi điện thoại cho tôi.
Cố Hồng Mai đầu tiên là sững sờ:
- Sư tỷ, em đặt vé cho chị, một giờ sau, gặp nhau ở sân bay.
Thường Hồng Lôi cười cười, hai mắt mông lung, tràn đầy mong đợi nhẹ gật đầu:
- Được rồi
Ba người, hai lần chuyến bay, hướng về An Dương.
Sau khi Trần Thương dậy sớm, đi tới khách sạn, đêm qua Thang giáo sư ngủ tương đối trễ lại uống rượu quá nhiều, buổi sáng cũng chưa ngủ dậy.
Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, bảo nhà bếp làm chút điểm tâm sáng đưa tới.
Sau khi gõ cửa, Lý Vũ mở cửa, Trần Thương cầm một chút điểm tâm vào, hỏi:
- Thang giáo sư ngủ dậy chưa?
Lý Vũ cười nói:
- Tối hôm qua ngủ quá muộn, ngủ dậy lại nôn hai lần, lôi kéo tôi giảng hơn một giờ chuyện xưa, phải tới khi cực kỳ buồn ngủ thì mới đi ngủ.
Trần Thương nhẹ gật đầu:
- Trước ăn chút điểm tâm sáng đi, chờ giáo sư Thang tỉnh lại, tôi nói với ông ấy một chuyện.
Lý Vũ nhẹ gật đầu, hai người trẻ tuổi nói chuyện ăn cơm.
Thang giáo sư đứng dậy, mặc quần áo tử tế mới đi ra.
Sau khi thấy Trần Thương, cười nói:
- Giáo sư Trần, tối hôm qua thất thố rồi.
Trần Thương vội vàng nói:
- Đâu Có đâu có, giáo sư Thang gọi tôi là tiểu Trần là được rồi, mau ngồi đi, ăn chút gì đó, tôi có chuyện muốn nói với ngài.
Thang Kim Ba hơi sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu.
Rượu đó, mặc dù uống khá nhiều, nhưng là hiện tại ngủ dậy, cũng không có cảm giác đau đầu, điều này làm cho Thang Kim Ba cảm thấy có chút may mắn.
Nhìn điểm tâm mà Trần Thương mang tới, Thang Kim Ba cũng cười nói:
- Tiểu Trần, có lòng rồi, lần này thật cảm ơn cậu, sau này có thời gian đến Nam Thông, tôi chiêu đãi cậu.
- Chiều hôm nay tôi chuẩn bị trở về, lần này, cho tôi được rất nhiều thứ bổ ích, thật không có uổng phí một chuyến đi này
Thang Kim Ba cười cười, tối hôm qua thảo luận với Trần Thương, đối với Thang Kim Ba mà nói, được ích lợi không nhỏ