- Cố Hồng Mai nghe thấy Vương Ngọc Sơn và Thang Kim Ba nói chuyện thì lập tức biến sắc
Ánh mắt trách cứ nhìn thoáng qua ông ta:
- Tình huống của cậu ta đã không phải là một ngày hai ngày, chí ít cũng nữa năm rồi? Lúc đầu làm gì đi, bây giờ cơ bắp cánh tay của hài tử đã biến tính hoại tử, tạo thành sẹo, có thể không đau à?
Cũng khó trách Cố Hồng Mai tức giận
Đứa bé mới không đến hai tuổi, thế nhưng lúc này cánh tay đã vặn vẹo, ai thấy đều sẽ đau lòng.
Cẳng tay thiếu máu dẫn đến có cơ là thương tích tứ chi sau đó sẽ xảy ra các bệnh biến chứng nghiêm trọng, nguyên nhân chủ yếu rất đơn giản, đó là bởi vì cơ bắp không được cung cấp đủ máu.
Mà loại bệnh này thường do trước kia bị ngoại thương hoặc khuỷu tay cẳng tay chịu áp lực quá lớn.
Hơn nữa nếu xảy ra ở bất luận tuổi tác hoặc giới tính nào mà có thể kịp thời trị liệu ngay khi vừa vào giai đoạn đầu thì hiệu quả Còn hài lòng.
Thế nhưng nếu như không trị liệu hoặc không được trị liệu sớm thì hoặc không chính quy trị liệu, hoặc trị liệu trễ sẽ dẫn đến hậu quả là trị bệnh không được tốt hoặc tàn tật tứ chi, thậm chí dẫn tới tử vong
Bởi vậy, sớm chẩn đoán bệnh, sớm trị liệu là cực kỳ quan trọng.
Rất rõ ràng, hiện tại tình huống của hài tử đã không phải là thời kỳ đầu, có thể hình thành Volkmanns (*), đã nói rõ là giai đoạn cuối.
(DG: Hội chứng Volkmann, còn được gọi là co cứng Volkmann hay Co cứng do thiếu máu cục bộ, là tình trạng biến dạng của bàn tay, ngón tay, cổ tay xảy ra do chấn thương như: gãy xương, chấn thương đè nát, bỏng và các chấn thương động mạch.)
Vì lẽ đó, Cố Hồng Mai mới có chút tức giận hoặc nói là oán trách.
Đứa bé này cùng lắm chỉ khoảng một đến hai tuổi, nếu ở nhà người khác thì vẫn còn đang trong tã lót hưởng thụ thời khắc tốt đẹp nhất của nhân sinh. Thế nhưng đứa bé này lại gần như tàn tật, hoặc là tử vong
Người đàn ông nghe thấy Cố Hồng Mai răn dạy, nhịn không được đỏ mặt, lắc đầu, nóng nảy muốn giải thích, thế nhưng lại gấp đến độ không nói được gì.
Mà lúc này đây, Vương Ngọc Sơn trầm giọng nói:
- Cẳng tay Có xương cổ tay bị gãy xương, nhưng mà... Đã khép lại, thuộc về dị dạng khép lại, ít nhất đã trên nửa năm.
Mọi người nghe được một câu bình thản này, lập tức trong lòng lạnh một nửa. Thời gian càng dài, tình huống càng nguy hiểm, cung càng dễ dẫn tới tử vong
Là cha mẹ như thế nào, mới có thể làm ra chuyện như vậy, cánh tay của đứa bé đã bị gãy xương ít nhất là hơn nữa năm nhưng lại không quan tâm, mặc kệ như vậy, sau khi dị dạng sinh trưởng khả năng dẫn tới hoại tử do cơ bắp bị thiếu máu, dẫn đến hôm nay dị dạng CO cứng do thiếu máu cục bộ Volkmanns.
Trần Thương nhìn Đào Hàn Thải, hỏi:
- Ông tìm được đứa bé này ở đâu?
Mặc dù Đào Hàn Thải nghe không hiểu các bác sĩ, nhưng loáng thoáng có thể hiểu, tới chậm, rất nghiêm trọng, có thể sẽ nguy hiểm tính mạng
Trong lúc nhất thời con mắt đỏ bừng không ngừng lắc đầu, không ngừng khẩn cầu, tiếp đó bỗng nhiên kịp phản ứng, viết trên giấy:
- Đứa bé này là hôm trước tôi nhặt được ngõ hẻm, nhưng tôi nguyện ý chữa bệnh cho nó, tôi có tiền, tôi có 52 941.5 nguyên, tôi nguyện ý dùng hết để chữa bệnh cho nó.
Sau khi nói xong, ông ta từ trong túi móc ra một cái túi ny lon, giống như lần trước, nhưng lần này, bên trong phình lên, đều là tiền, có lẽ có chẵn
Mọi người thấy những dòng chữ của người đàn ông này, lập tức hít sâu một hơi.
Cha mẹ thế nào mới có thể làm ra chuyện như vậy
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng họ lại hài tử vào trong một cái ngõ hẻm, mặc kệ tự sinh tự diệt?
Bọn họ còn không bằng một cái kẻ lang thang?
Một kẻ lang thang nguyện ý lấy ra toàn bộ thân gia của mình cứu vớt một đứa bé, mà các người lại không biết quý trọng ném vào một góc như thế.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía kẻ lang thang nhiều hơn mấy phần cảm động và bội phục.
Hiện tại, hài tử nguồn gốc không rõ, người nhà cũng không biết ở nơi nào, Trần Thương vẫn cần phải chuẩn bị báo cáo cho bệnh viện, bệnh viện và chính phủ đối với việc trẻ em bị vứt bỏ có một chế độ cũng như là chính sách hỗ trợ tài chính riêng.
Chắc chắn sẽ không để cho một cái kẻ lang thang phụ trách một đứa bé bị bỏ rơi, xã hội này cũng sẽ không lạnh nhạt vô tình như thế mặc cho một đứa bé tự sinh tự diệt.
Trần Thương từng nhặt được đứa trẻ bị vứt bỏ ở cửa ra vào khoa cấp cứu, nhưng vẫn số ít, bọn họ có người đi làm ở bệnh viện nhi đồng, thường gặp loại tình huống này.
Gia trưởng xem thường bệnh, lén lút đặt con ở cửa ra vào khoa cấp cứu bệnh viện nhi đồng, đứng tại góc chờ bác sĩ bao đi vào, sau đó rưng rưng rời đi.
Thế nhưng làm sao có người có thể tuyệt tình như thế, ném con mình ở bên đống rác, bị một kẻ lang thang nhặt đi
Sau khi Tần Hiếu Uyên biết được tin này, vội vàng chạy đến bệnh viện, điện thoại gọi cho khoa y tế và các phòng ban tương quan, làm tốt báo cáo chuẩn bị thông tin vân vân.
Mượn công phu này, đã tiến hành kiểm tra và lấy máu xét nghiệm cho đứa bé này.
Sau khi có kết qua chụp X-quang, khi mọi người thấy cánh tay dị dạng kia thì nhịn không được sinh lòng bi thương, nhìn đứa bé đang bị chích thuốc an thần trên giường, hơi xúc động.
Lúc này, kẻ lang thang cũng không dám tiến lên, chẳng qua là dùng con mắt yên lặng bảo vệ cho đứa bé.
Bốn người Vương Ngọc Sơn, Thang Kim Ba bắt đầu thương thảo bệnh tật và phương thức xử lý.
Trần Thương đang nghe thì bỗng nhiên bị người kéo góc áo.
Trần Thương quay người, nhìn kẻ lang thang, hỏi:
- Có chuyện gì?
Kẻ lang thang nhìn thoáng qua xung quanh, tỏ ý Trần Thương đi ra ngoài nói chuyện.
Trần Thương gật đầu, đi theo ra ngoài.
Kẻ lang thang lấy ra một tờ giấy, viết một câu:
- Tôi có thể bỏ tiền chữa bệnh, sau đó tôi nuôi dưỡng đứa bé này thành người hay không?
Một câu làm cho Trần Thương ngẩn người.
Đứa bé này chắc chắn sẽ thông qua công an cơ quan điều tra cha mẹ là ai, nếu như không tìm thấy có thể xếp xếp ở cô nhi viện.
Nhưng mà... Nếu như vậy, kẻ lang thang có thể sẽ mất đi tư cách nuôi dưỡng?
Hơn nữa, loại việc nhặt con nuôi này, bình thường pháp luật sẽ không thừa nhận.
Đến lúc đó thượng hộ cũng là một cái vấn đề.
Nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập hi vọng của kẻ lang thang, Trần Thương có thể minh bạch ý nghĩ của ông ta.
Có thể là một loại ký thác sinh hoạt cho tương lai của mình.
Trần Thương nghĩ nghĩ, nói với ông ta:
- Sau khi đứa bé được chữa khỏi bệnh sẽ đưa đến viện mồ côi, đến lúc đó tôi có thể giúp ông đến nhận lại, nhưng mà... Đứa bé cần giáo
dục...
Kẻ lang thang gật đầu:
- Ta nhặt đồ bỏ đi giúp nó đến trường.
Trần Thương thở dài, những chuyện này, cậu không quản được, nhưng... Phần chân tình này lại làm cho người cảm động.
Lúc này, trong phòng làm việc, bốn người đều đang thương lượng kế hoạch và an bài phẫu thuật:
Đứa bé còn quá nhỏ tuổi, hơn nữa tình huống nghiêm trọng.
Trần Thương sẽ không làm loại phẫu thuật này, đừng nói hắn sẽ không, toàn bộ Đông Dương có thể làm, biết làm cũng không có bao nhiêu.
Liên quan đến rất nhiều vấn đề.
Trong khi mọi người thảo luận, Trần Thương cung tra một chút tư liệu, một ca phẫu thuật này, bao gồm quá nhiều loại phẫu thuật: phẫu thuật loại bỏ cơ bắp, phẫu thuật kéo dài cơ, phẫu thuật cấy ghép cơ, thuật cố định cơ, thuật rút ngắn xương, cắt bỏ xương, thuật cắt bỏ sẹo, cấy ghép mang cuống thần kinh, cấy ghép mô da... vân vân, hơn ba mươi loại phẫu thuật to nhỏ ở trong đó:
Cái này sao mà bây giờ Trần Thương có thể làm được?
Không chỉ có là Trần Thương, ngay cả bốn người Thang Kim Ba và Vương Ngọc Sơn cũng đang không ngừng tranh chấp đến cùng phải khai triển phẫu thuật như thế nào
Bốn người kịch liệt thảo luận
Chẳng ai ngờ rằng, hơn hai mươi năm sau tụ hội, sẽ là một cái cục diện như vậy.
Không có tiếng cười nói, cũng không kịp ăn uống linh đình, thay vào đó là một lần thảo luận nghi nan ca bệnh, cùng một ca phẫu thuật phải nhiều người ra trận
Vương Ngọc Sơn vẫn rống to với Thang Kim Ba, tranh chấp lửa nóng, thật lâu, mọi người mới cho ra một kết luận:
- Thủ thuật Parkes