Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 559 - Chương 560: Cần Phải Phẫu Thuật

Khi bac si mo hack full
Chương 560: Cần Phải Phẫu Thuật
 

Từ xưa đến nay cuộc đời sẽ không diễn ra như kịch bản

Giang Đào chuẩn bị xong toàn bộ, đã đặt xong phòng ăn.

Chỉ có Vương Ngọc Sơn, Thường Hồng Lôi, Cố Hồng Mai hơi chờ mong, cảm giác chia ly

gặp

lại, sẽ có dáng vẻ gì?

Vì giáo sư Thang đến, thứ bảy phải làm phẫu thuật hơi nhiều, nên cùng nhau giao lưu và nghiên cứu thảo luận.

Đến khi hơn sáu giờ, tất cả mọi người rất hài lòng đến lúc ra về.

Thang Kim Ba nhìn Trần Thương:

- Tiểu Trần, lần này thật sự được ích lợi không nhỏ, nhận đến rất nhiều gợi ý, sau khi chờ thầy trở về, tổng kết thật tốt, chúng ta cùng nhau ngồi xuống trao đổi thêm.

Trần Thương cười nói:

- Giáo sư Thang thực sự khách khí, hôm nay cũng học được rất nhiều thứ từ giáo sư Thang

Hai người trò chuyện đi rời khỏi phòng phẫu thuật, Wechat của Trần Thương trong điện thoại vang lên, vừa cầm lên nhìn, là Giang Đào.

- Bên này tôi đã sắp xếp xong xuôi, Đông Nhạc lâu, phòng riêng Nan Lão.

Trong đầu Trần Thương lẩm nhẩm một tiếng, không tệ

Nói với giáo sư Thang:

- Xế chiều hôm nay, làm phẫu thuật từ trưa, giáo sư Thang cũng khổ cực, tối nay chúng ta đã đặt xong phòng riêng tại một nhà hàng bản địa Đông Dương, giáo sư Thang đi chung nếm thử với chúng ta những đặc sản Đông Dương nha

Đang lúc nói chuyện một đoàn người từ phía khách sạn đi đến.

Khiến cho lúc Thang Kim Ba đẩy cửa tiến vào, một màn trước mắt, khiến ông ta trực tiếp sợ ngây người

Không chỉ có là ông ta, cả Vương Bảo Sơn cũng đứng lên, Cố Hồng Mai và Thường Hồng Lôi đều đứng dậy nhìn Thang Kim Ba. Vì sao bốn người này nhìn chăm chú lẫn nhau, rồi bỗng nhiên cười lên ha hả.

Ngay trong khoảnh khắc đó,

Có lẽ chuyện xưa như sương khói.

Trở về đã không còn thiếu niên.

Thanh xuân phí hoài năm tháng

Người xưa lại xuất hiện.

Đã từng bao nhiêu phàn nàn,

Mẫn diệt tại đàm tiếu ở giữa.

Trần Thương cười nhìn một đám người, bỗng nhiên điện thoại vang lên, Trần Thương nhận điện thoại.

Thạch Na nói:

- Tiểu Trần, khoa cấp cứu vừa tiếp nhận một bệnh nhi chưa được ba tuổi, tay phải... Tay và chân co quắp duỗi không ra, tôi cảm giác có thể là bệnh cẳng tay thiếu máu cơ bắp co quắp.

- Cậu và giáo sư Thang còn ở chung một chỗ không? Nếu không... Cùng nhau tới xem một chút đi, tình huống người bệnh rất... đặc thù

Trần Thương lập tức sững sờ, nhẹ gật đầu:

- Được rồi, thầy Thạch, thầy chờ tí, chúng tôi lập tức sẽ tới.

Trần Thương ngẩng đầu nhìn bốn vị giáo sư, nhịn không được nói:

- Mấy vị giáo sư, khoa cấp cứu vừa nhận một người bệnh, khoa chỉnh hình chẩn đoán bị là bệnh cẳng tay thiếu máu cơ bắp CO quắp, chuyện này... thực sự ngượng ngùng...

Đám người Vương Ngọc Sơn nghe xong lời nói của Trần Thương, cũng lập tức nhíu mày.

Bệnh thiếu máu Co quắp?

Căn bệnh này, cũng không phải bệnh nhẹ

Bệnh thiếu máu Cá quắp không thấy nhiều, nhưng một khi phát bệnh, có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng

Đừng nói ở tỉnh Nhị viện, ngay cả ở Bắc Thượng Quảng, cũng phải đi bệnh viện lớn mới được.

Nghĩ tới đây, bốn người liếc nhau, vội vàng đứng lên.

Trần Thương đang muốn nói chuyện, Vương Ngọc Sơn dẫn đầu nói:

- Đi thôi

Bốn người khí thế kiệt xuất, đứng dậy hướng bên ngoài đi đếnvới tư cách là bác sĩ, họ đã chuẩn bị tâm lý tùy thời tùy chỗ chiến đấu.

Nếu như nói nơi nào có tội phạm nơi đó liền có cảnh sát.

Như vậy, nơi nào có bệnh tật nơi đó liền có bác sĩ

Trần Thương liếc nhìn bốn người như chiếu NPC cao cấp lấp lánh đoạt cửa mà đi, bỗng nhiên trong lòng có một loại cảm xúc, đây chính là tiền bối

Không chỉ có là năng lực, mà còn tận tâm với người bệnh

Trông thấy họ, lập tức tâm lý Trần Thương nắm chắc.

Có họ, đây chính là lực lượng tinh anh đỉnh cấp khoa ngoại tay trong nước

Còn

có vấn đề gì không giải quyết được?

Nếu quả thật có, căn bệnh kia trong nước sẽ không có người giải quyết được.

Sau khi một đoàn người đi ra, vội vàng đón xe.

Khoảng cách không xa, khoảng bảy tám phút đi đường.

Trần Thương còn chưa kịp xuống xe, bốn người Vương Ngọc Sơn đã vội vàng mở cửa mà xuống, dẫn đầu chạy vào trong. Trần Thương vội vàng đi vào theo.

Bốn người này đều là người có kinh nghiệm phong phú vượt mọi chông gai xông xáo trên chiến trường của khoa ngoại tay.

Bất kỳ người nào cũng đều là đại lão đỉnh cấp chuyên về lĩnh vực này trong nước.

Thạch Na trông thấy mọi người, lập tức sửng sốt một chút, nhỏ giọng hỏi Trần Thương:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Trần Thương cười cười, giới thiệu sơ lược bốn người, lúc này Thạch Na mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó khuôn mặt vui mừng.

Trần Thương hỏi:

- Thầy Thạch, người bệnh đặc thù như thế nào?

Thạch Na chỉ vào góc.

Trần Thương rốt cuộc hiểu vì sao tương đối đặc thù.

Đây là kẻ lang thang Trần Thương đã gặp qua

Lúc đầu Trần Thương tìm ra pháp phục vị kia cho người đàn ông không biết nói chuyện này.

Nhưng hôm nay, ông ta chắc đã được sửa soạn lại, bộ quần áo Coi như vừa vặn, mặc dù hơi cũ kỹ, không biết là kiểu dáng âu phục màu xám của bao nhiêu năm trước, nhưng là vết bẩn trên mặt trên tay như tại chỗ sâu nếp nhăn, khó mà lau sạch sẽ được, đứng ở nơi đó rõ ràng hơi bứt rứt lo lắng

Trần Thương sững sờ:

- Chẳng lẽ là ông ta?

Thạch Na lắc đầu:

- Không phải, là một đứa bé trai, không phải con của ông ta, nhưng... Là ông ta nhặt được, không có chứng minh thân phận.

- Ông ta tại cửa ra vào ôm đứa trẻ dập đầu cả nửa ngày, đứa trẻ khóc oa oa không được, tôi nhất thời mềm lòng, liền để đi vào.

Trần Thương nhẹ gật đầu, đi đến cửa ra vào phòng cấp cứu, người đàn ông kia hướng Trần Thương cười thân thiết, ông ta không biết nói chuyện, vội vàng từ túi áo móc ra một trang giấy cho Trần Thương.

Trần Thương tò mò, nhận lấy:

- Mau cứu đứa bé, tôi có tiền.

Trần Thương không biết vì sao, nhìn bảy chữ này, cảm xúc rất sâu.

Vương Ngọc Sơn nhìn thoáng qua kẻ lang thang, nhẹ gật đầu đi vào phòng cấp cứu, mà Trần Thương nói với kẻ lang thang - Ông vào chung đi. Kẻ lang thang lắc đầu, lui ra phía sau mấy bước, chỉ trên người mình: Ý là bẩn.

Trần Thương sửng sốt một chút, nói:

- Không có việc gì, tôi muốn hỏi chú mấy vấn đề, chú có thể viết chữ không?

Kẻ lang thang nhẹ gật đầu, do dự một chút, cùng theo vào, nhưng... Lại đem giày đang mang cởi ra, chân trần đi vào.

Cuối thu đã bắt đầu lạnh, sàn nhà là gạch men sứ, càng lạnh, chân trần giẫm trên mặt đất, người đàn ông cười cười, nhếch miệng.

Trần Thương hỏi:

- Chú có thẻ căn cước không?

Người đàn ông từ túi áo móc ra, đưa cho Trần Thương.

Trần Thương trông thấy tên, lập tức sửng sốt một chút, cái tên rất hoa mỹ:

- Đào Hàn Thải.

Ảnh chụp trên CMND, không được xem là anh tuấn, nhưng cũng cực kỳ dễ nhìn, không

giống với người trước mặt.

Chỉ là, bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt điều này.

Trần Thương đi vào, nhìn người bệnh, là một đứa trẻ cái chưa đến hai ba tuổi, cánh tay phía trước tái nhợt và đỏ tím đan xen, xanh một miếng, tím một khối, trong lòng bàn tay thì màu xanh đen, mà trong lòng bàn tay và bàn chân như nhau.

Trần Thương còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Vương Ngọc Sơn đem tay áo khoác đứa trẻ vén lên.

Vài giây sau biến sắc, ngẩng đầu nói:

- Bệnh Volkmanns thiếu máu cơ bắp CÓ quắp dị dạng tay

Lời này vừa nói, ba người khác lập tức nhíu mày

Thang Kim Ba tiến lên, muốn nâng tay phải lên, bỗng nhiên đứa trẻ tỉnh lại bắt đầu lên tiếng khóc to.

Thường Hồng Lôi vội vàng tới vỗ về.

Sau khi Thang Kim Ba kiểm tra hoàn tất, liếc mắt nhìn mọi người:

- Thời gian đã quá lâu, cần phải phẫu thuật

Bình Luận (0)
Comment