Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 564 - Chương 565: Nghĩ Xong Rồi Hẳn Nói

Khi bac si mo hack full
Chương 565: Nghĩ Xong Rồi Hẳn Nói
 

Tần Tiểu Liếm mở to đôi mắt của mình nhìn chằm chằm vào Trần Thương, cười nói:

- Anh có lo lắng không? Anh có chột dạ không? Nói đi

Trần Thương nói trái với lòng:

- Lo lắng cái gì? Tại sao anh phải chột dạ?

Tần Tiểu Liếm cười lạnh một tiếng:

- Anh lại quên tắt WeChat trên máy tính của mình đúng không?

Trần Thương khẽ mỉm cười,

Trong lòng thầm mắng “ĐM".

- Anh không quan tâm, dù sao anh cũng không có lỗi...

Khi Tần Nguyệt nghe thấy, ây da, anh coi anh kia? Trong thời gian này, Ký Như Vân giáo dục Tần Nguyệt mỗi ngày, phụ nữ đối với đàn ông, trong dày p

hải có mỏng, có lòng có chặt, và thoải mái với đàn ông

Tần Tiểu Liếm cảm thấy rằng mình nên tăng cường sự tự tu bạn gái của mình.

Tần Nguyệt cũng không phải thắc mắc Mạnh Hữu Liệu là ai, mà là... tò mò tại sao tên là Mạnh Hữu Liệu.

Mặc dù Tần Nguyệt tò mò về lịch sử trò chuyện, nhưng cô không phải là người thích xen vào chuyện riêng tư của người khác.

Đôi mắt của Tần Nguyệt mở to và cô không thể không hỏi,

- Sao cô ấy tên vậy?

Vào lúc này, đầu của Trần Thương giống như quay với tốc độ 7200 vòng/phút

- Cô Mạnh tốt nghiệp Học viện Karolinska ở Thụy Điển. Đây là người duy nhất ở Đông Dương đã xuất bản Lưu Diệp Dao, học thức sâu xa, vì vậy anh đặt tên là Mạnh Hữu Liệu

Anh cảm thấy rằng bản thân anh không nói dối. Dù gì những gì cần nói cũng đã nói rồi, với lại đã kể lại câu chuyện.

Tần Nguyệt khẽ gật đầu, b... điều này dường như giải thích rõ ràng.

Tuy nhiên, cô lập tức nheo mắt:

- Vậy tại sao gọi em là Tần Tiểu Liếm?

Trần Thương thấy ánh mắt sắt bén của Tần Tiểu Liếm, như là che giấu một con dao có thể ngự kiếm phi hành và có thể lấy thủ cấp của mình cách ngàn dặm. Hai chân run một cái, gần như quỳ xuống

Bà Cô ơi, tôi sai rồi.

Tần Nguyệt cười lạnh một tiếng:

- Tìm? Tìm lý do hợp lý đi

Trần Thương suy nghĩ nữa ngày, nhưng thực sự không thể nghĩ ra được, cuối cùng nói ra một câu:

- Tiểu, chính là dễ thương, nhìn kìa, Tiểu Minh, mèo con, cún Con...

- Ồ, tôi sai rồi bà cô ơi, ôi... chết rồi chết rồi chết rồi...

Nếu cửa trong phòng trực không được mở, Trần Thương không biết ngày mai trời sẽ có nắng hay Có mây... Chỉ là... Sau khi Lý Bảo Sơn bước vào, anh ta quay một vòng, nhắm mắt làm ngơ và quay đi.

Tần Nguyệt đỏ mặt rồi nhanh chóng đứng dậy, nói với Trần Thương:

- Em không hài lòng với biệt danh này

Trần Thương đau buồn:

- Vậy đổi thành gì?

Đôi mắt của Tần Nguyệt tức giận:

- Tự nghĩ đi! Em sẽ kiểm tra vào ngày mai

Nói xong đứng dậy rời đi.

Trần Thương thở dài, phụ nữ... phụ nữ...

Thời gian này vẫn còn sớm, thay vì đến thẳng Đông Đại Nhất Viện, Trần Thương đã đi ra ngoài và mua rất nhiều sữa cùng với đồ chơi và đi về phía khoa chỉnh hình tầng 6.

Đào Tâm đã thuê một người chăm sóc cho đứa trẻ vô danh để chăm sóc cuộc sống hàng ngày.

Dì hộ công đã 50 tuổi, dì đã làm việc ở đây bốn hoặc năm năm để giảm bớt áp lực của trẻ em, kinh nghiệm rất phong phú.

Kế bên còn có chiếc ghế, có thể kéo ra, là cái giường của Đào Hàn Thái.

Nói tới cùng kỳ, đứa trẻ này nhìn thấy Đào Hàn không khóc và không làm ầm lên, còn rất vui vẻ.

Sau khi Trần Thương đến, các y tá mỉm cười chào hỏi:

- Chào chủ nhiệm Trần

Trần Thương mỉm cười, chào lại họ và đi về phòng.

Lúc này, đứa trẻ đã tỉnh và nằm trên giường với Đào Hàn Thái.

Trần Thương chào dì:

- Không có khóc hay làm ồn à?

Dì gật đầu:

- Haizz... thật là một cậu bé ngoan, sau khi tới không khóc không ồn, đau thế này cũng không khóc, đứa trẻ bình thường đã không nhịn được rồi.

Xương của trẻ em tương đối mềm và xương của người già tương đối giòn, vì vậy các bác sĩ chỉnh hình thường có những đứa trẻ vô tình bị gãy, và

người dì thường chăm sóc nó. Trần Thương nhìn vào chiếc váy sọc xanh trắng trên cơ thể trẻ em, và đôi mắt tò mò nhìn Trần Thương, tay phải không thể di chuyển, tay trái nhét ngón tay vào miệng, thật dễ thương

Ai thấy mà không mềm lòng?

Cục Công an hiện chưa tìm thấy bố mẹ đứa bé. Trần Thương nhìn Đào Hàn Thái đang vui mừng. Đột nhiên anh cảm thấy, đứa trẻ có thể không khó nếu đi theo mình nhỉ?

Trần Thương đặt một đống thức ăn trong góc và nói với Đào Hàn Thái:

- Con mua cho đứa trẻ.

Đào Hàn Thái nhanh chóng đứng dậy và cúi đầu, hướng qua đứa trẻ mà chỉ Trần Thương,

Đứa trẻ nhìn Trần Thương với ánh mắt tò mò và bất giác cười toe toét, trông rất dễ thương.

Ngay cả Trần Thương cũng không nhịn được muốn dắt nó đi.

Ngồi đó chơi với đứa trẻ một lúc, và đặt đồ chơi lên giường, đứa trẻ rất vui và muốn sờ vào nhưng nhanh chóng bị Đào Hàn Thái giữ lại, vì sợ sẽ làm tay bị tổn thương.

Sau khi ngồi được một lúc, khi Trần Thương đứng dậy rời đi, đứa trẻ đứng dậy để Trần Thương ôm.

Trần Thương chết lặng. Quay lại và âu yếm cẩn thận, đứa bé cười khúc khích.

Vào lúc hơn năm giờ, Trần Thương thấy rằng trong khoa không có gì để làm, cho nên đã đi đến Đông Đại Nhất Viện.

Có hai ca phẫu thuật phình động mạch chủ vào buổi tối. Ý của chủ nhiệm Hạ Cao Phong là muốn thông qua phẫu thuật phình động mạch chủ, giúp cho Trần Thương có thể hiểu được việc sửa chữa các mạch máu trên động mạch chủ.

Phòng ban không có nhiều người, Bác sĩ Nhị đang xem xét hồ sơ bệnh án. Khi thấy Trần Thương đến, anh ta gật đầu cười:

- Tiểu Trần tới rồi à

- Chủ nhiệm Hạ đang ở trong phòng phẫu thuật, cậu trực tiếp tới đó đi.

Trần Thương gật đầu cảm ơn và đi thẳng về phía phòng phẫu thuật.

Ngoại khoa chính là vậy, khi bận rộn, cả ngày đều ở trong phòng phẫu thuật. Trần Thương vừa mới vào phòng phẫu thuật. Chủ nhiệm Hạ bước ra và thấy Trần Thương. Đột nhiên mỉm cười:

- Tiểu Trần tới rồi, ăn trước đi, ăn xong, buổi tối còn hai - ba ca phẫu thuật đó.

Trần Thương mỉm cười biết ơn:

- Cảm ơn chủ nhiệm Hạ

Hạ Cao Phong mỉm cười và lắc đầu:

- Khách khí cái gì, cậu cũng giống như học sinh của tôi. Tôi ước tôi có thể dạy cậu nữa ấy chứ.

Đằng sau Cát Hoài nghe thấy điều này, bỗng trái tim chua chát.

Chủ nhiệm Mạnh không cần tôi nữa, và bây giờ thấy cũng sắp bỏ rơi tôi. Tại sao tôi lại khổ như vậy chứ?

Cơm của phòng phẫu thuật là một đặc điểm của mỗi bệnh viện, Trần Thương cảm thấy rằng Tỉnh Nhị Viện kém hơn Đông Đại Nhất Viện một cái đùi gà

Trần Thương ăn nhanh hơn, sau khi ăn xong, anh cảm thấy không đủ hài lòng, và lấy thêm một phần nữa.

Không sai

Không biết tại sao gần đây có thể là do sự cải thiện sức mạnh thể chất ở nhiều khía cạnh khác nhau, cho nên số lượng bữa ăn cũng tăng lên rất nhiều, điều này hợp lý hơn.

May mắn thay, thường có nhiều đơn đặt hàng hơn cho các bữa ăn phẫu thuật. Về cơ bản, sẽ có một vài bổ sung. Khi phẫu thuật không thể ăn, bạn vẫn có thể sử dụng lò vi sóng để ăn tối.

Hạ Cao Phong thấy Trần Thương ăn nhiều như vậy, ông ta không thể không mỉm cười:

- Còn trẻ đúng là tốt. Lúc đó, tôi phải ăn hai phần trong căn tin

Cát Hoài đã bị sốc khi nghe câu này

Nhìn thoáng qua Hạ Cao Phong một cái, do dự một lúc. Thầy ơi. Khi con ăn hai phần ăn, thầy nói rằng con là một thùng cơm... Còn nói con ăn nhiều như vậy, khi phẫu thuật không mệt à à?

Sao đến lượt Trần Thương thì nó thay đổi rồi?

Bình Luận (0)
Comment