Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 563 - Chương 564: Ép Cung (Phần 2)

Khi bac si mo hack full
Chương 564: Ép Cung (Phần 2)
 

Bằng cách này, dưới sự lãnh đạo của bốn vị vua trong lĩnh vực ngoại khoa tay, Trần Thương có thể được đổi tên thành "Chủ nhiệm Trần” một cách suôn sẻ trong một vài tháng.

Mặc dù có vẻ hơi giống ép cung Tình Nhị Viện.

Nếu họ không xây dựng một phòng ban ngoại khoa tay và để Trần Thương làm chủ nhiệm thì các người khỏi tham gia nhóm nghiên cứu này đi.

Đúng, chúng tôi đang đe dọa các người đấy.

Điều này khiến Trần Thương thực sự cảm thấy ấm áp trong lòng. Dù gì, Trần Thương cũng rất biết ơn "bốn vị vua ngoại khoa tay" này vì đã giúp đỡ mình như vậy.

Trên thực tế. Trần Thương muốn nói rằng tất cả đều là người nhà, không cần đe dọa, dù gì... chẳng lẽ ông già vợ lại không để mình thăng chức?

Điều này là không thể:

Tất nhiên, lời nói của Thường Hồng Lệ chủ yếu dành cho người khác, nói với họ rằng Trần Thương là nhân vật cốt lõi, người lãnh đạo các nhiệm vụ và chủ đề và phải có vị trí quan trọng.

Điều này cho phép họ xua tan ý nghĩ về Trần Thương và tránh sự can thiệp vào sự phát triển ngoại khoa tay của họ.

Như vậy nó là một cách tốt.

Trần Thương nghe và cảm thấy hài lòng

Về phần trưởng khoa ngoại khoa tay, anh không sẵn sàng làm điều đó. Phải biết... anh ta không thể nào làm điều đó và cây kỹ năng ngoại khoa tay vẫn chưa được mở. Chỉ có một người bệnh ngày hôm qua, và bản thân anh ta cũng bất lực.

Chủ nhiệm của khoa thực sự phù hợp cho các bác sĩ có kinh nghiệm

Hơn nữa, Trần Thương không muốn trên con đường ngoại khoa tay đi một đường đến màu đen.

Có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất bây giờ?

Danh tiếng và tài lộc?

Thật tuyệt! Nhìn về phía đối diện, anh đã cười thành một bông hoa, nhưng trên mặt ông già vợ không chút thay đổi, Trần Thương bái phục, gừng càng già càng cay

Nếu không phải là sự nổi tiếng tiếp tục tăng cao, chắc bản thân cũng tin rồi...

Vương Ngọc Sơn và những người khác không ở lại quá lâu, sau khi bốn người họ ăn trưa cùng với những người khác trong Tinh Nhị Viện đã sớm rời đi.

Dù sao thì những người này cũng bận rộn rất nhiều việc, không thể muốn đến là đến, muốn đi là đi được.

Trách nhiệm và công việc của họ vẫn rất nhiều, giống như Thang Kim Ba có thể đi hai ngày đã là quá nhiều.

Nó đủ để thấy rằng họ coi trọng chuyện này thế nào.

Buổi trưa, Lão Tần uống tới say nhé

Vừa hát vừa trở về nhà, ngay sau khi vào cửa, Ký Như Vân ngửi thấy mùi rượu và nhìn chằm chằm vào Tần Hữu Uyên.

- Sao ông lại uống rượu nữa rồi! Ngày nào cũng uống, anh có muốn chết không?

Ký Như Vân không vui.

Tần Nguyệt cũng chạy ra:

- Bố ơi, sao bố lại uống rượu nữa vậy?

Tần Hữu Uyên khoát tay, cười nói:

- Hôm nay vui vẻ, uống một ít, không nhiều.

Ký Như Vân rót một tách trà, hỏi:

- Có chuyện gì làm ông vui như vậy?

Tần Hữu Uyên cười thần bí:

- Đương nhiên là chuyện tốt

Tần Duyệt tiểu bát quái cũng ngồi xổm bên cạnh, chờ đợi Tần Hữu Uyên nói chuyện.

Ký Như Vân trợn mắt trực tiếp nói:

- Nói nhanh lên

Tần Hữu Uyên không bận tâm, mỉm cười:

- Tiểu Trần sắp trở thành chủ nhiệm rồi

Ngay khi nói ra những lời này, Ký Như Vân và Tần Nguyệt đều sững sờ.

Chủ nhiệm?

Làm thế nào các bệnh viện công có thể tuỳ tiện như vậy?

Làm chủ nhiệm ngành?

Mọi người đều làm việc trong hệ thống bệnh viện, nên tự nhiên biết những gì đang xảy ra

Ký Như Vân đột nhiên trở nên thích thú:

- Chuyện gì đang xảy ra vậy, ông nói rõ ràng đi chứ

Tần Nguyệt cũng trực tiếp đứng dậy, chạy theo sau ông Tần, ông tay ông, nũng nịu nói:

- Bố ơi, nhanh lên

Ông Tần không vui chút nào. Tại sao mình vừa nói về Trần Thương là mọi người vui vậy?

Điều này... thế lực quá nhỉ?

Trong lòng tôi cũng có cảm xúc mà?

Tuy nhiên, rõ ràng là hai người đối với cảm xúc của Lão Tần về cơ bản đã qua đi mà không có hứng thú.

Tần Hữu Uyên lắc đầu bất lực và nói:

- Vương Ngọc Sơn và Thang Kim Ba, họ muốn kéo tiểu Trần thành lập một nhóm nghiên cứu để giành được Dự án Tài trợ của Viện Khoa học Tự nhiên Quốc gia vào năm tới. Họ muốn Tỉnh Nhị Viện tham gia! Nếu đó là sự thật. Nếu có thể tham gia, đây là nhóm nghiên cứu cấp “100 triệu". Đương nhiên, Tỉnh Nhị Viện sẽ được đi xe ké.

Khi nghe điều này, đôi mắt của Ký Như Vân sáng lên, đó là một điều tốt cho sự phát triển của Tỉnh Nhị Viện

Tỉnh Nhị viện có thể nâng một cấp độ, đó là một điều tốt cho Tần Hữu Uyên. Có lẽ ông có thể đi xa hơn trước khi nghỉ hưu

Ký Như Vân trực tiếp nói:

- Không ai từ chối điều tốt đẹp này nhỉ! ?

Tần Hữu Uyên cười khúc khích:

- Họ yêu cầu chúng ta thiết lập một phòng ban ngoại khoa tay và để tiểu Trần làm chủ nhiệm khoa. Đây chắc chắn là điều mà một số người sẽ không hài lòng.

- Nhưng mà người ta cắn chặt không buông, nếu không để Trần Thương phụ trách thì họ sẽ không thêm Tỉnh Nhị Viện vào. Đây là đi nhờ xe, ai không muốn đi? Cho nên, mọi người đều không có cách nào

- Sau đó, mọi người quyết định chọn hai chủ nhiệm khoa, một là chủ nhiệm khoa bình thường và một là tiểu Trần.

- Hai người nói, đây có phải là một chuyện tốt không?

Đôi mắt của Ký Như Vân sáng lên, đột nhiên mỉm cười:

- Đây là chuyện tốt cho anh và cả tiểu Trần, nhưng... anh không bị lộ tẩy chứ?

Lão Tần vỗ đùi một cái, cười nói:

- Tôi là ai? Nhưng, thành thật mà nói, tôi gần như đã cười vào lúc đó. Hai người không biết bầu không khí lúc đó đâu. Tôi ước tiểu Trần không có cơ hội. Bây giờ thì tốt rồi, cứ thuận theo tự nhiên nhóm người kia cũng không nói gì.

Tần Nguyệt chớp đôi mắt to, hạnh phúc,

- Dĩ nhiên rồi, bố con là ai chứ? Đó là viện trưởng Tần xảo nguyệt! Khi Tần Hữu Uyên nghe thấy, anh không thể không vỗ nhẹ đầu Tần Nguyệt:

- Nhóc này, ai lại khen bố mình như vậy?

Tần Nguyệt cười toe toét.

Mọi thứ lên men nhanh chóng, khi anh đi làm vào thứ hai, Trần Thương vừa vào phòng ban, cả đám bắt đầu gọi Trần Thương là "chủ nhiệm tiểu Trần"

Trần Thương đột nhiên đơ ra và gãi đầu:

- Không phải hai ngày trước còn là Tần viện à? Chỉ trong vài ngày đã trở thành chủ nhiệm tiểu Trần rồi, hạ hai cấp một lần

Mọi người không nhịn được cười. Xây dựng một khoa không phải là chuyện một sớm một chiều, nó không liên quan gì đến Trần Thương. Đây là vấn đề của bệnh viện.

Đối với Trần Thương, cuộc sống phải tiếp tục

Buổi sáng kiểm tra không xót một phòng.

Buổi chiều phẫu thuật cũng vậy.

Tuy nhiên, tên của Trần Thương trở nên phổ biến trong bệnh viện. Mọi người gặp anh đều gọi Trần Thương là “chủ nhiệm Trần", điều này khiến Trần Thương hơi không thích ứng kịp.

Trong hệ thống, không có bức tường kín gió, dù thế nào, nó sẽ luôn lan rộng trong một thời gian rất ngắn

Tuy không quan trọng tiêu đề là gì.

Lúc hơn bốn giờ chiều, cô Mạnh gọi điện thoại tới, nhưng người nói chuyện điện thoại lại là Hạ Cao Phong.- Tiểu Trần, có hai ca phẫu thuật mạch máu lớn vào buổi tối, cậu đến đây đi, cuộc thi sẽ diễn ra vào cuối tháng 12, khoảng thời gian này nắm bắt thời gian tí. Hạ Cao Phong nói.

Khi Trần Thương nghe thấy, đôi mắt anh sáng lên, chủ nhiệm Hạ tự thân dạy mình, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, Trần Thương vội vàng gật đầu:

- Được rồi chủ nhiệm, tôi ăn sáng xong sẽ qua ngày.

Cúp điện thoại, Tần Nguyệt lặng lẽ chui ra từ phía sau:

- Không phải là phụ nữ?

Trần Thương bỗng trợn tròn mắt:

- You see see you, one day day, nghĩ gì đó?

Tần Nguyệt chu mỏ:

- Nhưng em nghe nói, tên người hướng dẫn của anh Mạnh Hi! Trần Thương đột nhiên xấu hổ...

Bình Luận (0)
Comment