- Sau khi chợp mắt một chút, Trần Thương thức dậy đã là giữa trưa, anh thu dọn rồi đi tắm để buổi chiều đi mua quần áo với Tần Duyệt.
Buổi chiều, Tần Duyệt lên khỏi phòng ban, khiến Trần Thương chỉ biết trợn trắng mắt.
Tần Duyệt càng ngày càng không còn biết kiêng nể gì nữa:
- Em lại trốn bạn
Tần Duyệt nghiêm túc nhìn lướt qua Trần Thương:
- Nghĩ kỹ rồi nói: Trần Thương thở dài:
- Năng suất làm việc của em thật cao.
Sau khi nghe được lời này của Trần Thương, nét mặt Tần Duyệt mới dần giãn ra, khuôn mặt bắt đầu hiện lên nét vui vẻ, bây giờ Cô đã rơi vào nửa trạng thái từ chức, khoa cấp cứu cũng không còn quá quản thúc, vào ngoại khoa cũng không cần phải gấp, trình báo xin sát hạch tiến sĩ ngay trong hoàn cảnh này.
Chuyên môn phụ trách công việc của phòng nghiên cứu khoa học, không ngờ chủ nhiệm Lý Bảo Sơn cũng nghĩ ra được, sắp xếp cho làm chức vị này.
Nhìn Tần tiểu liếm vui vẻ bởi câu nói dỗ dành thể hiện rõ ràng sự qua loa của mình, Trần Thương thở dài:
Người phụ nữ này thật là nông cạn.
Thế nhưng... Đàn ông lại hết lần này tới lần khác yêu thích người phụ nữ nông cạn
Ai... Đàn ông ơi là đàn ông
Khí trời cuối thu mát mẻ dễ chịu vô cùng, lâu lắm rồi Trần Thương chưa đi dạo phố, cảnh tượng buôn bán dưới phố vẫn luôn phồn hoa như cũ.
Tần Duyệt lấy ra một tờ giấy từ trong túi:
- Đi, đi mua quần áo
Vừa nói chuyện vừa kéo Trần Thương đi vào một cửa hàng.
Trần Thương có hơi sửng sốt một chút, sau đó tò mò hỏi:
- Em viết cái gì trên tờ giấy đó vậy?
Tần Duyệt thản nhiên trả lời:
- Là kế hoạch.
- Đầu tiên chúng ta sẽ đi mua quần áo, sau đó đi làm tóc, rồi đi mua lễ vật....
Trần Thương liếc nhìn hơn nửa tờ giấy chi chít đầy chữ là chữ, da đầu anh bắt đầu cảm thấy tê tái, trong lòng tự hiểu nếu hôm nay không có một lọ thuốc tăng thể lực, thì chắc sẽ không thể nào mà báo cáo kết quả công việc được...
Hơn nữa, cứ nghĩ đến chuyện sau này, mỗi ngày Tần Thiểu Thiểm sẽ dành ra 50 phút để tác nghiệp là lại khiến Trần Thương phát sầu, dạo gần đây anh đã tiêu diệt rất nhiều quái mới rơi ra một vài bình thuộc thể lực, thuốc sức chịu đựng và những thứ tương tự.
Tốt nhất là có thể rơi ra một viên đá cường hóa vĩnh cửu
Về vấn đề ăn mặc Trần Thương cũng không quá coi trọng, nên có mặc trên người nhãn hiệu gì anh cũng không quan trọng, chỉ cần mặc vào thấy thoải mái, nhìn thoải mái, như vậy là anh thấy hài lòng rồi.
Thế nhưng với gu thẩm mỹ về thời trang của Tần Duyệt, cô lại lôi Trần Thương đi thử hết bộ này đến bộ khác.
Sau mỗi lần Trần Thương thử đồ xong, hai mắt cô lại sáng bừng lên! Khiến Trần Thương không rét mà run, tự dưng anh lại có một loại cảm giác rợn tóc gáy.
Tình huống hiện giờ của Trần Thương và Tần Duyệt không khác gì tình huống sói xám vui vẻ nhìn chằm chằm cừu non.
Hai người cùng đi ra từ một cửa hàng quần áo, Trần Thương chăm chú nhìn Tần Duyệt, nói:
- Thành thật khai báo ngay, Có phải là em đã ham muốn anh lâu rồi đúng không?
Tần Duyệt khẽ lườm Trần Thương:
- Anh xem lại anh đi
Trần Thương khinh bỉ nói:
- Lau nước miếng đang chảy đi, nên thành thật một chút đi chứ
Tần Duyệt sững sờ, vội vàng sờ miệng, sau khi phát hiện miệng mình không có bất thường gì, biết bản thân vừa bị Trần Thương cố tình trêu chọc, cô tức giận dậm chân một cái.
Hai người vong Vo suốt một buổi chiều, đến hơn tám giờ mới xong việc, trên người Trần Thương treo đầy những túi lớn túi nhỏ, nói chung trên người anh có chỗ nào treo được đồ, là y rằng chỗ ấy chật kín túi.
Lúc về đến nhà trời đã tối, Tần Hiếu Uyên đang ngồi đọc sách trong thư phòng, còn Ký Như Vân đang ngồi trên ghế sa lon đắp mặt, Tân Duyệt đi thay quần áo xong, quay ra nằm dài trên ghế sa lon, nhìn mẹ mình đang tỉ mỉ chăm sóc da, nhịn không được hỏi:
- Mẹ, ngày mai con muốn cùng Trần Thương về nhà anh ấy một chuyến, sắp tới sinh nhật mẹ anh ấy rồi, hơn nữa cũng nhiều năm rồi chưa trở về đó nữa, nên Con muốn theo anh ấy về một chuyến.
Ký Như Vân vừa nghe rõ lời con gái nói xong, bà thoáng chốc rơi vào trạng thái sững sờ, sau đó như nhận ra vấn đề gì đó, kích động nói:
- Thảo nào hai ngày nay mẹ thấy có gì đó không đúng, ngày nào con cũng vào bếp xào rau nấu cơm, mẹ còn thủ thỉ với ba con rằng có lẽ cô nương nhà này đã trưởng thành rồi
- Hóa ra là vì muốn lấy lòng mẹ chồng tương lai! Tần Hiếu Uyên, anh ra đây mà xem con gái nhà anh đi này
Nghe thấy tiếng gào của vợ, Tần Hiếu Uyên lập tức đi tới trước mặt hai người, nhìn Ký Như Vân vội vàng hỏi:
- Bà xã à, có chuyện gì vậy? Ký Như Vân cười giễu một tiếng:
- Con gái nhà anh chuẩn bị về ra mắt nhà Trần Thương rồi kia kìa.
Vừa nghe câu nói dứt ra từ miệng vợ, Tần Hiếu Uyên không chút do dự, vội vàng nói:
- Không được, không được
Tần Duyệt sững sờ:
- Vì sao lại không được, chỉ là về thăm bác và dì một chút, có sao đâu ba?
Tần Hiếu Uyên lập tức nói:
- Không phải, người nhà tiểu Trần liệu Có rõ con là ai, thân phận gì đâu mà nói đi là đòi đi, hơn nữa... Hai đứa con cũng chưa đâu vào đâu cả, cứ thế tùy tiện đi gặp người lớn trong nhà....
Tần Duyệt nhíu lại cái mũi:
- Không phải Trần Thương đã ra mắt hai người trước rồi sao, rõ là anh ấy là người viết phủi, con chẳng phải chỉ là đi viết nại thôi đó còn gì?
Tần Hiếu Uyên nghe con gái nói xong, thái độ hơi nóng nảy, dù sao cô là con gái rượu của ông, nên đương nhiên ông cũng có rất nhiều điều lao tâm khổ trí với đứa con gái này, hơn nữa trong cuộc sống này cũng đã có chuyện tương tự xảy ra rõ mồn một, Tần Hiếu Uyên Cố gắng áp sự nóng nảy trong người xuống:
- Duyệt Duyệt, con nghe lời ba con đi, con thử nghĩ kỹ xem, nếu giờ Con cứ vậy ra mắt nhà người ta, thì người ta sẽ nghĩ con thế nào... Ký Như Vân nghe mấy lời cổ hủ của Tần Hiếu Uyên xong, bà nhịn không được, lên tiếng:
- Thôi đi, ông Tần à, giờ đã là thời đại nào rồi.
Tần Hiếu Uyên vừa nghe được câu này của vợ, đành đưa mắt về phía vợ nói: - Cái này... Nhưng con gái lại tự mình chạy tới cửa như vậy, chẳng phải sẽ bị nhà trai coi thường sao? Đây rõ ràng là mấy lời lúc trước em đã nói với anh còn gì?
Ký Như Vân liếc mắt:
- Được rồi, mấy cái suy nghĩ Cổ hủ lạc hậu này anh nên bỏ càng sớm càng tốt, ai nói con gái tự mình tới cửa là sẽ bị người ta coi thường, hơn nữa ai lại có gan xem thường con gái chúng ta chứ
Tần Duyệt thừa Cơ, ưỡn ngực ngẩng đầu:
- Đúng đấy, con đây tôn trọng người lớn, đâu có làm gì sai mà lại bị coi thường.
Tần Hiếu Uyên nhìn Ký Như Vân:
- Lúc trước anh dẫn em tới ra mắt bố mẹ anh, không phải chính em đã nói như vậy với anh sao?
Ký Như Vân xấu hổ cười một tiếng:
- Nhưng thời đại lúc đó với thời đại bây giờ không hề giống nhau, hơn nữa, anh cũng không giống tiểu Trần, bây giờ cái gì cũng đều thay đổi dần theo thời gian, sao mình có thể dùng cái lý lẽ đó để nói chuyện nữa
Ông Tần nghe xong, trong lòng lại có cảm giác tủi thân.
Tại sao cứ chuyện gì liên quan đến Trần Thương là lại không giống?
Cái này cũng quá song tiêu rồi
Tần Hiếu Uyên thấy mình đã hết hy vọng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, lại quay sang nhìn Ký Như Vân ra ám hiệu:
- Em qua đây, anh có chuyện muốn nói.
Nói xong, hai người đi về phía phòng ngủ.
Ký Như Vân khẽ lướt qua Tần Duyệt, nhỏ giọng:
- Yên tâm, mẹ sẽ thuyết phục ba giúp con.
Tần Duyệt khua tay ra hiệu cổ vũ mẹ Cố lên
Ký Như Vân tiến vào phòng ngủ, bà tinh tế đóng cửa lại:
- Có chuyện gì à? Ông Tần?
Tần Hiểu Uyên suy nghĩ một hồi, thở dài:
- Bà xã à, em hãy một lần nói với Duyệt Duyệt những điều cần biết và nên lưu ý khi qua đó, nếu muốn đi... Thì có thể đi, nhưng ít nhất cũng phải biết để ý chút.
- Em thử nghĩ xem, nếu như thực sự tới đó, buổi tối cũng không thể để hai đứa nó ngủ chung được, vì dù sao... Hai đứa cũng chưa có kết hôn mà, em nói đúng không?
- Lần này Duyệt Duyệt đi xa, hơn nữa cũng không phải sáng đi tối về, đi tới đó ít nhất cũng phải nghỉ lại hai ngày, nên em hãy chủ động dặn dò Duyệt Duyệt cẩn thận vào đấy.
Ký Như Vân nhìn vẻ mặt ảm đạm của Tần Hiếu Uyên, bà đương nhiên hiểu ông đang lo lắng cái gì.
Đây chẳng phải là nỗi lo của người cha đối với con gái?
Tiểu Trần là người tốt, cậu nhóc đó ở cạnh Tần Duyệt cũng không phải chuyện xấu, nhưng ai lường trước được tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì. Tuy nói ông Tần có suy nghĩ cổ hủ, nhưng mà... Ai...
Được rồi, không nói cũng được.
Ký Như Vân cười nói:
- Được rồi, anh à, con gái cũng đã lớn như vậy rồi, anh không nên quan nhiều như vậy chứ, kết hôn sinh con sớm một chút chẳng phải là chuyện tốt sao?
- Em đang nghĩ, lần này là để Tần Duyệt gặp mặt làm quen trước, sau đó đợi khi có cơ hội, hai nhà chúng ta sẽ hẹn nhau, tranh thủ bàn bạc định ngày càng sớm càng tốt.
- Con gái không còn nhỏ nữa, hơn nữa nó còn hơn tiểu Trần một tuổi, đã là hai mươi tám tuổi rồi, anh thử nghĩ xem, hồi chúng ta hai mươi tám tuổi là Duyệt Duyệt đã mấy tuổi rồi.
Tần Hiếu Uyên thở dài, không phải ông không hiểu những chuyện này, căn bản ông ở bệnh viện lâu như vậy rồi, đạo lý đối nhân xử thế cũng đã thấy nhiều, nên có đôi khi muốn làm chuyện gì, cũng phải cân nhắc kỹ một chút.
Đối với người khác thì có thể dễ dàng hơn, một câu thời đại xưa và bây giờ không giống nhau là xong, nhưng đối với ông, nói như vậy cũng khó mà yên tâm được.