Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 585 - Chương 586: Sự Vô Trị Mới Đáng Sợ

Khi bac si mo hack full
Chương 586: Sự Vô Trị Mới Đáng Sợ
 

- Sau khi nghe Diêu Chí Văn trần thuật về bệnh án, đột nhiên hai cô gái đối diện mặt đỏ tía tai đứng lên.

- Chúng tôi không phải là xót tiền, tiền không là vấn đề gì, chúng tôi chỉ là không muốn để cha mình phải chịu tội.

- Ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, còn muốn làm cái gì, thật là khiến cha tôi chịu tội thêm.

Nghe câu ấy xong, Trần Thương không nhịn được cười giễu, mẹ nó, ông lão kia cũng đã liệt nửa người, thần trí không tỉnh táo, việc tiểu tiện bài tiết không thể kiềm chế, vậy mà hai người nói không muốn chịu tội là xong sao?

Chẳng qua việc nổi giận với người nhà bệnh nhân đơn giản chính là hành vi không sáng suốt, Trần Thương hít một hơi thật sâu, anh không muốn nói thêm một câu nào với những người này, nhịn không được quay người lại hỏi Diêu Chí Văn:

- Tại sao không chuyển tới nội khoa thần kinh?

Diêu Chí Văn rõ ràng rất bất đắc dĩ, thở dài một tiếng nói:

- Hiện tại bên đó không có giường, vậy nên trước tiên trị liệu ở chỗ này, ngày mai sẽ chuyển sang chỗ khác.

Trần Thương nhìn đơn truyền dịch, cười cười, quả thật là kẻ có tiền, trong dịch tiêm thêm Butylphthalide, 300 một bình, tiền dược phẩm tự trả, rồi tiền điều trị, một ngày hai bình.

Điều này không thể nghi ngờ là đã giúp họ bớt đi không ít việc, còn may không phải đau đầu vì vấn đề kinh tế:

Ngày thường, bởi vì gặp không ít các ca bệnh cấp tỉnh, cần rất nhiều các loại thuốc tốt để trị liệu, nhưng các loại ấy đều rất đắt, nhiều gia đình bình thường không đủ sức mua.

Người bệnh không phải gặp vấn đề phiền toái này, nhưng gặp phải điều phiền toái càng lớn hơn: Người nhà vô tâm

Diêu Chí Văn nói tiếp:

- Bởi vì trúng gió thêm nữa bán cầu não bị tê liệt, nên bây giờ mỗi khi người bệnh uống nước hay ăn cơm đều ho khan, không chỉ vậy người bệnh còn không nói được thành lời, ý thức mơ hồ, việc đi nặng nhẹ không kiềm chế.

Nghe được lời Diêu Chí Văn, Trần Thương lập tức nói:

- Người bệnh cần đặt ống thông dạ dày qua đường hô hấp.

Lúc này, người con gái lại nói:

- Tình hình của ông ấy đã đến mức này, làm ống thông dạ dày thì càng khó chịu! Hơn nữa... ông ấy cũng có thể tự uống nước.

Trần Thương nghe vậy hỏi: - Việc đại tiểu tiện không kiềm chế được, Có cần đặt ống thông đường tiết niệu hay không?

Diêu Chí Văn lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Không được! Người nhà người bệnh không đồng ý, sợ người bệnh không thoải mái

Trần Thương suýt nữa bị câu nói này chọc tức chết, trừng mắt muốn mắng người

Nhìn qua giàu có như vậy, làm sao có thể vậy

Trần Thương nén hơi thở, ngang đầu nhìn người nha người bệnh noi: - Người bệnh đi đại tiểu tiện không kiềm chế được, nếu như không đặt ống thông đường tiết niệu, có thể sẽ lưu trữ lại nước tiểu bên trong. Lão thái thái lắc đầu:

- Ta mặc bỉm cho ông ấy, không có gì, cắm ống tiểu vào sẽ khó chịu, ta nhìn còn thấy khó chịu... Không thể đâu, nếu ông ấy tỉnh lại cũng không đồng ý đâu.

Cái này không được, cái kia cũng không được, Trần Thương đành phải mang theo Dieu Chi Văn đi ra ngoài.

Lúc này, Nhạc Nhạc cầm tờ cam kết từ chối phẫu thuật trị liệu tới.

Người nhà bệnh nhân đặc biệt phối hợp, chữ ký của bà lão cực kỳ xinh đẹp, vừa nhìn là biết "rất có văn hoá"

Nhưng mà Diêu Chí Văn vẫn không yên lòng, chạy tới chạy lui qua lại trao đổi với người nhà bệnh nhân ba bốn lần liền, mỗi lần hai mươi phút, liên tục như vậy đã trôi qua hai tiếng đồng hồ.

Diêu Chí Văn trở lại phòng làm việc, tức giận tới mức suýt nữa quăng bệnh lịch đi.

- Đây là đám người kiểu gì vậy? Sợ chịu tội, không muốn để cho ông lão chịu khổ sở, này giống như có chủ tâm hại người thì đúng hơn đó?

Trong hành lang không ngừng truyền tới âm thanh ho suyễn, Trần Thương nghe thấy cũng chỉ có thể thở dài một hơi.

Có đôi khi, người giết chết người bệnh thật sự không phải là bác sĩ mà chính là người nhà của người bệnh.

Trần Thương còn phát hiện thêm, càng là những cái người hiểu biết” kia, càng thuộc dạng khó chơi hơn, cứ cầm Baidu chơi tìm những kiến thức nửa vời đi khiêu chiến bác sĩ chuyên nghiệp.

Khoảng hai tiếng trôi qua, tiếng “phanh phanh phanh” gõ cửa liên tục vang lên.

Trần Thương với Diêu Chí Vân vội vàng đứng lên, đi ra ngoài.

- Làm sao vậy?

Nhạc Nhạc nói: - Người bệnh cứ lật qua lật lại, không thể ngủ được, túm chặt cây truyền dịch, còn ho khan nhiều hơn

Nghe nói thế, Trần Thương và Diêu Chí Văn biến sắc, vội vàng chạy tới phòng bệnh.

Sau khi tới nơi, nhìn thấy hai đứa con gái đang đè tay của ông lão xuống, không cho sờ loạn.

Bà lão cũng ngồi bên cạnh nhẹ nhàng an ủi ông lão:

- Không có việc gì, không có việc gì

Sau đó sờ sờ đôi tay của ông lão, giúp ông đấm bóp. Trần Thương sững sờ, thực rõ ràng, người một nhà này hẳn xem tình huống của ông lão nghĩ thành tình trạng căng thẳng và cấp bách.

Trần Thương nhấc cái chăn lên nhìn vào, bỉm sạch sẽ, bụng thì trướng lên.

Trần Thương nhìn qua thì tức điên lên, truyền nhiều dịch như thế vậy mà không tiểu ra, không bực bội mới là lạ ấy

Trần Thương tranh thủ thời gian nói:

- Người bệnh cần đặt ống thông đường tiết niệu, hiện tại đã xuất hiện tình trạng sỏi thận nghiêm trọng, khu vực bàng quang hẳn là đã bành trướng, vì vậy nên ông ấy mới cảm thấy bực bội khó chịu.

- Còn nữa! Tâm trạng đau lòng cho người thân của mấy người chúng tôi hoàn toàn có thể lý giải! Nhưng có một sự thật rất cần các người hiểu cho: hết cách rồi trị liệu nào mà không phải chịu thống khổ. Chúng ta không thể bởi vì ngần ấy thống khổ mà để người bệnh phải khó chịu càng nhiều hơn. Huống chi việc khó chịu hơn này chúng ta còn có thể đoán trước được.

Trải qua một phen giải thích, người nhà bệnh nhân rốt cuộc đồng ý cắm ống tiểu.

Thế nhưng... đến khi Nhạc Nhạc chuẩn bị cắm ống tiểu, bà lão lại không đồng ý

- Có y ta nam hay không?

Trần Thương và Diêu Chí Văn nghe vậy sửng sốt một chút, ngay cả Nhạc Nhạc cũng trợn tròn mắt.

Trần Thương thơ dài:

- Nhạc Nhạc, để tôi làm đi.

Thuần thục cắm ống tiểu cho ông lão, nước tiểu rốt cuộc cũng chảy ra ngoài.

Mà ông lão đang bực bội bất an cuối cùng đã yên tĩnh trở lại.

Thế nhưng...

Một tiếng nữa trôi qua, tiếng đập cửa lại vang lên.

Nhạc Nhạc nóng nay đi đến:

- Bác sĩ Trần, bây giờ người bệnh xuất hiện tình trạng phát sốt

Trần Thương và Diêu Chí Văn liếc nhìn nhau, voi vang chay vao phòng bệnh.

Nhiệt độ cơ thể người bệnh lên tới 38.3 độ C, hơn nữa còn đang không ngừng ho khan

Bình thường đối với những người bệnh bị nhồi máu não này, điều đáng sợ nhất không phải bại liệt, mà là vì bán cầu não tê liệt dẫn đến khi ăn cơm bị ho khan xuất hiện tình trạng phổi bị nhiễm trùng.

Tình trạng phổi bị nhiễm trùng đối với dạng người bệnh trúng gió nhồi máu não cấp tính mà nói, thường thường đều là tình huống trí mạng.

Trần Thương ngẩng đầu hỏi:

- Co phải đã cho ông ấy uống nước không hả?

Người nhà sưng so, đỏ mặt:

- Chúng tôi thấy ông ấy...

Trần Thương thở dài:

- Chuẩn bị đạt ống thông mui - dạ dày.

Kiểu người nha thế này, sớm muộn gì cũng gây hại tới tính mạng người bệnh.

Trần Thương tiếp tục giải thích một phen nữa, người nhà bệnh nhân này quả thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Nhìn sắc mặc tức giận của Trần Thương và Diêu Chú Văn, bà lão lắp bắp nói:

- Bác sĩ... Chúng tôi không hiểu được, ngài không thể trách chúng tôi được... Chúng tôi vốn không hiểu điều này

Trần Thương tức giận tới mức suýt cười ra tiếng không phải vừa nãy, mấy người nói rất hiểu sao?

Suốt một đêm, liên tục qua lại khám xét, sử dụng cả chất kháng sinh.

Nhiệt độ cơ thể mới bắt đầu khống chế lại, nhưng tất cả chỉ mới là bắt đầu.

Người bệnh đã bị thêm suy hô hấp, tới giờ có thể có cơ sở khẳng định phổi nhiễm trùng, ngày mai hẳn phải tới bên ICU.

Đưa đến nội khoa thần kinh?

Chỉ có thể nằm mơ thôi, họ chắc chắn sẽ không tiếp nhận ca bệnh nặng như này.

Quả nhiên, tới chín giờ sáng hôm sau, sau khi giao ban xong, người nhà bệnh nhân mới tiếc hận đưa bệnh nhân tới ICU, bác sĩ nội khoa thần kinh căn bản không thể nào tiếp nhận người bệnh tình trạng nghiêm trọng như vậy.

Quan trọng nhất là người bệnh đến tận giờ vẫn chưa đặt nội khí quản

Mấy người nhà kia cũng giải thích y như vậy với bác sĩ Trịnh....

Trần Thương lắc đầu.

Có đôi khi, ngươi nhà vô tri, thật sự sẽ chôn vùi sinh mệnh của người thân.

Giao quyền ký tên cho họ mới thật sự là không yên lòng đấy...

Bình Luận (0)
Comment