- Bận rộn cả một buổi chiều, Trần Thương không dễ gì được nghỉ ngơi một lát, tối nay lại là ca làm đêm của anh.
Trần Thương lắc đầu bất đắc dĩ, lưng nằm lên trên chiếc ghế tựa nghỉ ngơi một lúc.
Tiện tay mở thu hoạch hôm nay ra.
(Đinh! Cắt bỏ phình động mạch chủ giả, nhận được phần thưởng: 1, kinh nghiệm + 5000; 2, túi may mắn + 1; 3, thuốc thể lực + 2; 1
Trần Thương nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, lại là túi may mắn?
Tiện tay mở túi may mắn ra,
Nhận được điểm kỹ năng + 3.1
Trần Thương vui mừng, cũng không tệ, vốn dĩ còn tưởng rằng có rất nhiều điểm kỹ năng, kết quả hoàn toàn không đủ dùng.
Trần Thương hơi mệt mỏi nhìn thuốc thể lực, bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, hay là... Dùng thử một chút nhỉ?
Sau khi lựa chọn dùng, Trần Thương cảm thấy đầu bỗng nhiên nhẹ hẳn, dường như cả người đều trở nên tỉnh táo
Trần Thương hơi ngạc nhiên, ban đầu còn tưởng rằng đây là đồ uống, có khi còn có thể nếm được một chút hương vị, không ngờ rằng ấn vào sử dụng đã trực tiếp bắt đầu có hiệu lực.
Cảm giác tự thể nghiệm cực kém
Không có một chút cảm giác nào cả.
Nhưng mà, trạng thái cả người cứ giống như mới vừa tỉnh ngủ, thật sự không tệ, vẫn có hiệu quả, chỉ là đã mất đi quá trình hưởng thụ.
Đối với một số thứ, thật ra quá trình còn quan trọng hơn cả kết quả... Cũng giống như... Ăn đồ ăn ngon! (đừng nghĩ lung tung)
Lúc này, cửa phòng trực đột nhiên mở ra, Trần Thương giương mắt nhìn lên, phát hiện là Tần Duyệt, trong tay cầm một hộp cơm giữ nhiệt. Sau khi Tần Duyệt đi vào và nhìn thấy Trần Thương, trong mắt mang theo ý cười, đi tới.
- Có mệt không?
Trần Thương lắc đầu:
- Không mệt
- Nhìn anh xem, chỗ nào cũng tốt, cả người tràn đầy năng lượng
Tần Duyệt liếc mắt:
- Này? Em nói Trần Thương, tại sao bây giờ em nghe thấy anh luôn có một tầng ý tứ khác nhỉ
Trần Thương nghe xong, lập tức ngượng ngùng cười một tiếng.
Tần Duyệt mở hộp giữ nhiệt ra, nói:
- Em làm cho anh một chút thức ăn, nhanh ăn đi, em thấy buổi tối anh làm ca đêm, lại bận phẫu thuật cả ngày, có được không vậy?
- Nếu không, tối nay em trực ban thay anh nhé?
Trần Thương nghe thấy vậy, trong lòng lập tức ấm áp, nhìn cô gái ngốc nghếch hiểu chuyện này, nhịn không được cười nói:
- Không sao đâu
Mở hộp cơm ra, hai món ăn, một chén canh một ít cơm.
Hai món ăn, một món hải sản tươi, một món trứng gà thái hành.
Nhìn Trần Thương ăn vô cùng ngon như hổ đói, Tần Duyệt ngồi ở bên cạnh nhìn, mắt to nhìn chằm chằm Trần Thương, trong lòng tràn đầy mong chờ
Một lát sau mới cẩn thận hỏi:
- Có ngon không?
Trần Thương sững sờ
Nhìn Tần Duyệt cẩn thận hoàn toàn khác so với ngày thường, cứ giống như là đang chờ kết quả kiểm tra, nhịn không được cười nói:
- Sao vậy? Em hạ dược vào trong thức ăn hả?
Tần Duyệt nghe xong, lập tức bưng canh lên, diệu dàng nói nhẹ nhàng:
- Đại lãng, uống thuốc -
Trần Thương lập tức phốc một cái, suýt nữa phun cơm ra ngoài
Cô gái này, quá nghịch ngợm.
Tần Duyệt mong đợi nhìn Trần Thương:
- Em không biết nấu ăn, chỉ mới học được hai món ăn này, hương vị như thế nào?
Trần Thương cười nói:
- Rất ngon
- Anh phát hiện thiên phú nấu cơm của em so với phẫu thuật còn lợi hại hơn nhiều.
Tần Duyệt đắc ý nói:
- Đương nhiên
Sau khi nói xong, lập tức ỉu xìu:
- Nhưng em nghe nói, chú với dì là đầu bếp, em sợ mình làm không tốt...
Trần Thương nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Duyệt, nhịn không được cười.
- Cha mẹ anh là đầu bếp, lại không chọn làm đồ ăn.
Tần Duyệt nghe xong, lập tức nói:
- Vậy thứ bảy anh đi dạo phố với em, mua cho anh một bộ quần áo, anh đã không mua một bộ quần áo đàng hoàng, trở về đừng bị người ta chê cười, một chút sĩ diện chứ
- Còn nữa, trở về thì mua chút quà cho chú dì...
Nhìn Tần Duyệt nói liên miên lải nhải, lẩm bẩm giống như là sắp xếp và lập kế hoạch, cứ như là chuẩn bị kiểm tra, vô cùng để tâm.
Thấy vậy, trong lòng Trần Thương cũng vui mừng, Có một chút cảm giác hạnh phúc.
Cơm nước xong xuôi, Tần Duyệt thu thập xong đồ vật rời đi, Trần Thương đứng dậy trở lại phòng làm việc bác sĩ.
Người bệnh không nhiều, Trần Thương cầm bút và giấy, ngồi viết cái gì đó, tổng kết người phẫu thuật và trị liệu hôm nay.
Cái thói quen này được anh liên tục duy trì trong một thời gian dài.
Đặc biệt là hôm nay khâu mạch máu, cho anh rất nhiều gợi ý.
Lúc khoảng chừng hơn chín giờ, Trần Thương đang xem video phẫu thuật, y ta Nhạc Nhạc đi đến:
- Bác sĩ Tiểu Trần, bác sĩ Diêu gọi anh đó, có một người bệnh cần đặt nội khí quản.
Trần Thương gật đầu, nhét điện thoại vào túi rồi đi ra ngoài.
Vừa mới đến cửa phòng bệnh, còn chưa đi vào, Trần Thương đã nghe thấy tiếng ho khan dồn dập liên tiếp như muốn mạng
- Khụ khụ... Khụ khụ...
Loại ho khan tê tâm liệt phế này, dường như là đã ho thì hoàn toàn không thể dừng lại được, giống như muốn khắc vào phổi cái loại cảm giác này
Nghe âm thanh cũng khiến người ta lo lắng! Vừa mới bước vào đã nhìn thấy phía trên máy theo dõi không ngừng nhảy lên các con số, cùng với tiếng cảnh báo tích tích tích tích truyền đến.
Trần Thương lập tức nghiêm túc, mà vẻ mặt của Diêu Chí Văn không biết làm thế nào, khiến cho Trần Thương vô cùng tò mò.
Nằm trên giường là một cụ già hơn tám mươi tuổi, hai người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ngồi bên cạnh, còn có một bà cụ ở bên cạnh.
Chắc là Con và vợ của người bệnh.
Diêu Chí Văn kiên nhẫn giải thích nói:
- Tình hình hiện tại của người bệnh cực kỳ kém, cần phải đặt nội khí quản, nếu không chất lỏng từ ho khan bị hút vào phổi, sẽ khiến phổ bị lây nhiễm, bệnh tình trở nên nặng hơn
Nhưng mà... Ba người kia không hề bị lay động.
Đây là lần thứ ba Diêu Chí Văn nói với người nhà bệnh nhân, nhưng nhìn ba người kia không hề bị lay động, Diêu Chí Văn tức giận tê cả da đầu, quay người lại nói với Nhạc Nhạc:
- Đi lấy tờ cam kết từ chối phẫu thuật trị liệu, để người nhà ký tên.
Lúc này, bà cụ nhìn qua Có vẻ tri thức hiểu lễ nghĩa có văn hóa nhịn không được nói:
- Không sao đâu, chúng ta có hút đờm, hơn nữa có thể ho ra được, không cần đặt nội khí quản.
Người phụ nữ bên cạnh tuổi tác còn lớn hơn so với Trần Thương mười mấy tuổi cũng kiên định nói:
- Đặt nội khí quản, chứng minh bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, đợi lát nữa cắm đi, câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Đúng, gọi là giữ vững phương án gốc
Một câu khiến cho Diêu Chí Văn tức giận đến bật cười.
Nhìn ba người gần như là khoanh tay đứng nhìn, Diêu Chí Văn nói với Trần Thương:
- Trần Thương, giúp tôi một việc.
Trần Thương gật đầu, dìu cụ già, cho Diêu Chí Văn vỗ lưng, sau đó tăng lưu lượng của mặt nạ oxi lớn hơn một chút.
Nhưng mà... Trị ngọn không trị gốc.
Nhìn thấy ông cụ ho khan tốt hơn một chút, người phụ nữ kia không nhịn được nói:
- Anh thấy chưa, tôi nói rồi, chỉ cần vỗ một lát, thêm chút dưỡng khí là được rồi, hoàn toàn không cần đặt nội khí quản.
Nghe thấy người nhà không biết cái gì mà lại còn nói một câu không hơi đạo lý nào, Trần Thương vỗ bả vai Diêu Chí Văn, tỏ ý là đừng có gấp.
Trần Thương hỏi: - Tình huống của người bệnh như thế nào?
Diêu Chí Văn nói:
- Nhồi máu não cấp tính, buổi sáng hôm qua mình và tứ chi bên trái của người bệnh đột nhiên bất lợi, một người ở nhà, không chủ trọng, sáng hôm nay triệu chứng đột nhiên nặng thêm, nói không rõ ràng, xuất hiện liệt nửa người bên trái, 3 giờ chiều đưa đến bệnh viện, có biểu hiện hạch từ, não bên phải bị tắc nghẽn.
- Trước kia có bị cao huyết áp, bệnh tiểu đường... Bởi vì bỏ lỡ thời gian chữa trị mà tồn tại di chứng, chưa tiến hành trị liệu tan máu, mà người nhà người bệnh từ chối ký vào giấy đồng ý trị liệu.