- Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, Cát Hoài đứng dậy muốn rời đi, vì dù sao nếu Có nán lại thêm chút nữa cũng chẳng để làm gì, nên thà đi sớm chút còn hơn
Chỉ có điều, lúc nhìn lướt qua thầy giáo, anh ta lại hơi gì đó không đành lòng.
Dù sao... Chuyện mình cũng nồi cho thầy giáo giống như lẽ đương nhiên, không có gì đáng nói.
Vì dù sao chủ nhiệm cần có thân phận và địa vị mà một người chủ nhiệm nên có.
Nhưng lúc này, Hạ Cao Phong nhìn Cát Hoài:
- Tiểu Cát, sau khi quan sát bác sĩ Trần Thương phẫu thuật xong, cậu có cảm tưởng gì không?
Cát Hoài thở dài, cảm nghĩ là cảm nghĩ, cảm tưởng là cảm tưởng
Cảm nghĩ lại có chỉ số chính xác cao hơn cảm tưởng rất nhiều
Nhưng căn bản là anh ta không dám nghĩ đến
Một vài động tác của Trần Thương, anh ta chỉ dám nhìn chứ không dám nghĩ về nó, bởi vì tốc độ tay lẫn tốc độ khâu... Con mẹ nó, anh còn chưa kịp nhìn rõ.
Không cần phải đề cập đến bất kỳ điều gì khác, bình thường dùng đến cách khâu lại không liên tục kia đã có thể sẽ đem lại độ chính xác hoàn toàn lẫn hiệu quả cực kỳ tốt, nhưng hơn ai hết, anh ta có thể tự mình
nắm rõ tốc độ khâu của bản thân, và với tốc độ khâu hiện giờ của anh ta, để có thể hoàn thành trong vòng thời gian quy định thì, thực sự rất khó
Hiện tại anh không thể không thừa nhận, Trần Thương đúng là một người rất tốt bụng và tâm lý, khi anh cùng tranh tài khâu lại với Trần Thương, mặc dù có thừa thực lực, nhưng Trần Thương không thẳng tay dìm anh xuống, mà lại từ tốn để anh tự mình nhìn thấy chỗ thua kém, làm như vậy... dù có biết bản thân sẽ thua, nhưng anh cũng không có cảm giác thất bại mà nản lòng...
Và theo lẽ đương nhiên, sau khi quan sát Trần Thương phẫu thuật, anh đã tiếp thu được rất nhiều, Trần Thương luôn xử lý cẩn thận đối với từng chi tiết, đặc biệt là cẩn thận ly giải để bảo vệ các chi tiết của sự phân tách thần kinh, đây là một thao tác vô cùng hữu ích, đáng để tham khảo học tập.
Cát Hoài:
- Được mở rộng tầm mắt, tiếp thu được rất nhiều
Trần Thương cười nói:
- Thầy Các quá khách khí rồi, tôi cũng đã học được rất nhiều điều ở anh.
Sau khi nghe Trần Thương nói câu này, Cát Hoài cũng chẳng hiểu tại sao, câu nói đó đột nhiên lại khiến anh ta vui vẻ trở lại.
Một tiếng thầy Cát này, thật sự khiến đối phương ấm lòng hơn rất nhiều
Nghĩ tới đây, Cát Hoài cười nói:
- Vậy thì chúng ta hãy cùng trợ giúp lẫn nhau, học hỏi lẫn nhau đi nha
Vừa dứt lời, Cát Hoài lại quay qua nhìn về phía Hạ Cao Phong, nói:
- Chủ nhiệm, tôi phải về đây! Tôi vẫn còn chút việc chưa xử lý được nữa.
Hạ Cao Phong sững sờ, đừng, anh đi rồi thì tôi biết lấy lý do gì để ở lại đây?
Cát Hoài giả vờ nhận điện thoại, rồi vội vàng rời đi, nếu phải để so sánh, thì anh vẫn thích được chủ nhiệm Mạnh xinh đẹp mỹ lệ phê bình hơn, vì dù sao, vóc người đẹp mắt ấy khi tức giận cũng rất hấp dẫn ánh mắt người khác
Ai, mà nói thế nào đi nữa thì anh cũng là một vai phụ tai to mặt lớn, so với bác sĩ 2, bác sĩ 3 không biết trình độ ở mức bao nhiêu
Cũng không thể cứ cõng nồi suốt được
Hạ Cao Phong nhìn Cát Hoài vội vàng rời đi, thở dài, thằng nhãi này...
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Vương Khánh Hổ sợ đợi không được Trần Thương, nên dứt khoát lôi kéo Lý Hoán đến cửa phòng phẫu thuật đợi
Lý Hoán nhịn không được hỏi:
- Lãnh đạo, ngài tìm bác sĩ Trần làm gì vậy?
Vương Khánh Hổ lắc đầu:
- Không phải vợ tôi là giáo viên dạy dương cầm à? Bây giờ bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi, nên tay bà ấy thường xuyên bị đau nhức, biết đâu lại là do ảnh hưởng của Cơ, không cẩn thận có khi sẽ để lại di chứng sau này, hôm trước tôi có đưa bà ấy đến bệnh viện Tích Thủy Đàm để khám thử, nhưng sau đó, người ta biết tôi là Đông Dương, nên đã trực tiếp để tôi quay về
Lý Hoán nghe xong, lập tức trừng to mắt:
- Vì sao?
Vương Khánh Hổ cười nói:
- Đây chính là do sức mạnh của bác sĩ Trần, có lẽ cậu thật sự không biết, nhưng lý do chính là bởi vì bác sĩ Trần Thương! Hiện tại Tích Thủy Đàm, Lục Viện của thành phố Thượng Hải, bệnh viện liên kết của đại học Nam Thông và Tỉnh Nhị Viện này đang hợp tác để xây dựng một cơ sở phục hồi cơ.
Nghe Vương Khánh Hổ nói vậy, Lý Hoán càng đỏ mặt hơn
Rõ ràng mới vừa đây anh ta còn tự mình đánh giá thấp bác sĩ Trần?
Thật không ngờ, bây giờ anh ta ngược lại còn cảm thấy ngưỡng mộ người ta
Bản thân Lý Hoán thuộc khoa hiệp, còn Vương Khánh Hổ thuộc sinh hiệp, mối quan hệ giữa hai người rõ ràng là có sự chênh lệch cao thấp rõ rệt.
Mà Lý Hoán nói chuyện với Vương Khánh Hổ càng lâu, anh ta lại càng cảm thấy may mắn
Thật sự không ngờ Trần Thương lại có bản lĩnh lớn như vậy
Bản thân Lý Hoán là người thuộc khoa hiệp, nên anh ta cũng tự nhận thức rõ về tầm quan trọng và sức nặng của điều này.
Đúng lúc này, phòng phẫu thuật mở ra.
Trần Thương và Hạ Cao Phong bước ra nơi có đám người đang chen chúc. Lý Hoán vội vàng đứng dậy: - Bác sĩ Trần, chủ nhiệm Hạ, mẹ tôi sao rồi?
Hạ Cao Phong cười nói:
- Yên tâm đi, Lý Hoán, ca phẫu thuật cực kỳ thành công, may mà có bác sĩ Trần giúp sức nha, anh không biết chứ, nếu như ca phẫu thuật này để tôi thực hiện, chắc tôi chỉ có khả năng dùng mạch máu nhân tạo để cấy ghép, vậy mà bác sĩ Trần, cậu ta lại có thể sửa thành công mạch máu đó.
- Khả năng phục hồi cũng rất tốt, căn bản sẽ không để lại bất kỳ di chứng nào
Chỉ với câu nói vừa rồi của Hạ Cao Phong, ánh mắt Lý Hoán đã sáng bừng lên như sao, anh ta vội vàng nhìn về phía Trần Thương, nói:
- Bác sĩ Trần, thực sự cảm ơn anh rất nhiều! Tôi thuộc khoa hiệp, sau này chắc chắn sẽ còn liên quan nhiều, lần sau nếu anh có đến khoa hiệp, cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi
Sau khi đối phương nói xong những lời khách sáo, Trần Thương cũng không từ chối, ngược lại còn đưa cho anh ta thông tin liên lạc.
Gọi Trương Văn Phú trực tiếp làm thủ tục chuyển khoa, chuyển tới ngoại khoa tim để bắt đầu quá trình trị liệu.
Trần Thương đưa người nhà Lý Hoán đi xử lý xong xuôi các loại thủ tục, sau khi kí xong chữ kí, thì vội vàng đi xem tình hình của một cậu bé đang bị chấn thương.
Mãi đến khi hơn năm rưỡi gần sáu giờ chiều, Trần Thương đi ngang qua hành lang, anh nhìn thấy Vương Khánh Hổ đang ngồi một chỗ ngó nghiêng xung quanh.
Trần Thương vô trán một cái, hai tay vội vàng nắm tay Vương Khánh Hổ:
- Vương tiên sinh đúng không, thật ngại quá, tôi bận việc đến giờ mới xong, chủ nhiệm Đào đã nói về cuộc hẹn này với tôi, chỉ có điều... Trần Thương nắm chặt tay Vương Khánh Hổ xin lỗi, chính anh cũng cảm thấy vô cùng tiếc.
Dù sao vấn đề này chủ nhiệm Đào đã trực tiếp mở lời ra với anh, chủ ý là muốn anh tận tâm giúp đỡ lãnh đạo.
Vương Khánh Hổ thấy thế, nhịn không được nói:
- Không sao đâu! Bác sĩ Trần, Coi như trưa nay tôi đã được mở mang tầm mắt, thấy được sự bận rộn của các cậu, thật đúng là vô cùng mệt mỏi! Tôi nhìn cậu cứ liên tục chạy ra chạy vào phòng phẫu thuật, không ngừng chân được một lúc nào.
Vương Khánh Hổ năm nay hơn năm mươi tuổi, xuất thân là một phần tử trí thức, hiện tại đang nhậm chức ở sảnh khoa học kỹ thuật tỉnh.
Vì cùng là tri thức với nhau, nên ông ta luôn có hảo cảm với người làm bác sĩ.
Trần Thương dẫn Vương Khánh Hổ đến phòng trực ban:
- Vương tiên sinh, chủ nhiệm Đào vẫn chưa nói rõ với tôi, rốt cuộc là ngài gặp vấn đề gì vậy?
Vương Khánh Hổ nói:
- Vợ tôi là một giáo viên dương cầm, có tiền sử chấn thương Cơ, bây giờ tình trạng dính tay còn nghiêm trọng hơn, các hoạt động thường ngày phải hạn chế, hơn nữa lại thường xuyên đau nhức, tôi đã đưa bà ấy đến Tích Thủy Đàm kiểm tra thử, làm hạch từ, chủ nhiệm Thường Hồng Lôi nói với tôi nên quay về đây tìm bác sĩ Trần Thương
- Cho nên, hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi thăm chút.
Nghe Vương Khánh Hổ nói xong, Trần Thương khẽ nhíu mày.
Di chứng của chấn thương cơ, ví dụ như cơ bị dính liền, thậm chí còn bị viêm gân.
Nhưng nếu chữa trị cơ ngay từ đầu thì rất đơn giản, còn nếu để sau này, để dẫn đến hiện tượng dính liền cơ, thì vấn đề này tươi đối phiền phức.
Trần Thương trầm tư một lát, nói:
- Như vậy đi, Vương tiên sinh, hôm nào ông đưa người bệnh tới đây, để tôi có thể kiểm tra được tình trạng cụ thể là thế nào, sau đó chúng ta mới đưa ra quyết định được, còn bây giờ cứ ngồi đây nói đi nói lại cũng không thể giải quyết được gì, ông xem có đúng không?
Đối với cơ Trần Thương vô cùng hiểu rõ cả mười, nhưng nếu không trực tiếp nhìn qua người bệnh mà chỉ dựa vào lời nói, chắc chắn sẽ không thể rõ ràng được.
Đợi khi có thời gian cụ thể, để anh có thể kiểm tra người bệnh một chút, sau đó đưa ra phương án trị liệu không phải muộn.
Vương Khánh Hổ cười gật đầu nói:
- Vậy cũng đúng, hợp lý! Quá hợp lý! Vậy làm phiền bác sĩ Trần rồi! Vậy xin phiền phức Trần bác sĩ! Chúng ta hẹn hôm khác gặp lại, cái này, sẽ thông báo qua điện thoại nha?
Hàn huyên hai câu, Vương Khánh Hổ đứng dậy rời đi.
Ngồi một buổi chiều, chờ một buổi chiều, trong khi bản thân lại là một lãnh đạo, vậy mà đến nửa câu oán hận trách móc cũng không có, cái này có lẽ mới là tố chất của một lãnh đạo nên có?