Lý Hoán vội vàng đi lên phía trước, nói với Vương Khánh Hổ:
- Lãnh đạo, tại sao anh lại tới bệnh viện vậy?
Vương Khánh Hổ quay người, nhìn thấy Lý Hoán, lập tức sửng sốt một chút:
- Lý Hoán? Tại sao anh cũng ở bệnh viện thế
Lý Hoán thở dài:
- Mẹ của tôi bị giả phình động mạch chủ, cần phải phẫu thuật, đang ở đây rồi.
Vương Khánh Hổ sững sờ, bỗng nhiên nói:
- Anh đang tìm bác sĩ Trần?
Lý Hoán cũng sững sờ:
- Tôi đang tìm Trần Trần Thương.
Vương Khánh Hổ lập tức vỗ đùi một cái:
- Tôi cũng đang tìm cậu ấy đó! Đúng rồi, bác sĩ Trần đang ở đâu vậy?
Lý Hoán hơi khó hiểu:
- Bác sĩ Trần đi phẫu thuật rồi... Cho mẹ tôi. Đúng lúc này, Đào Mật vội vàng đi tới:
- Khánh Hổ, tiểu Trần đi phẫu thuật rồi, đến phòng làm việc của tôi ngồi chờ cậu ta một lúc nhé
Vương Khánh Hổ nghe xong, cười khổ một tiếng:
- Anh Đào, bây giờ tôi làm gì có tâm trạng, chúng ta ở lại trước phòng cấp cứu chờ xem, đừng có chờ một lúc lại tới, lại bị người khác gọi đi mất
Đào Mật và Vương Khánh Hổ là đồng học, nhịn không được cười nói:
- Đúng thế, bây giờ bác sĩ Trần bề bộn nhiều việc, mỗi ngày người đến tìm cậu ta phẫu thuật cũng rất nhiều.
Vương Khánh Hổ gật nhẹ đầu, thở dài:
- Ai, thì thế, tôi đợi ở chỗ này một lúc, anh Đào anh có việc thì đi trước đi, đừng để ý đến tôi
Đào Mật gật đầu:
- Được rồi, vậy tôi sẽ không tiếp đãi anh nữa, tôi hết bận rồi sẽ xuống tìm anh.
Nói xong, hai người đứng dậy tạm biệt nhau.
Lý Hoán không ngốc, qua cuộc trò chuyện của lãnh đạo với vị chủ nhiệm này... Dường như đã phát hiện ra điều gì đó không giống bình thương
Chuyện này... Bác sĩ Tiểu Trần rất khó gặp hả?
Vương Khánh Hổ nhìn Lý Hoán:
- Lý Hoán, vận khí của anh thật là tốt, tìm được bác sĩ Trần.
Lý Hoán xấu hổ cười một tiếng:
- Lãnh đạo, việc này... Bác sĩ Trần, không phải còn rất trẻ à?
Vương Khánh Hổ nghe xong, lập tức cười nói:
- Thời đại nào rồi, còn có thể dựa vào tuổi tác mà nói một người có lợi hại hay không?
- Chủ nhiệm Đào vừa nãy là bạn học thân của tôi, người ta chính là chủ nhiệm ngoại khoa tim ở Tỉnh Nhị Viện, tự mình đề cử tôi đi tìm bác sĩ Trần
Lý Hoán nghe vào trong tai, lập tức hơi đỏ mặt
Chủ nhiệm Hạ Cao Phong giới thiệu cho mình mà mình còn ghét bỏ, thật sự là hơi xấu hổ...
Phẫu thuật bắt đầu, sau khi nửa tim bên trái hình thành lưu chuyển, con mắt Trần Thương nhìn chằm chằm vào khu vực sưng tấy, nhẹ nhàng thở ra.
Diện tích không lớn, độ dày trung bình, chưa có biểu hiện rạn nứt, như vậy, độ khó phẫu thuật giảm xuống không ít
Nhưng mà, thao tác duy nhất hơi không dễ dàng chính là vị trí tổn thương.
(Giả phình động mạch chủ lạ, cấp bậc, cực kì hiếm có.)
Phẫu thuật giả phình mạch trên cơ bản là một ca phẫu thuật có độ khó có thể cực kỳ cao, cũng có thể cực kỳ thấp là bởi vì vị trí khác nhau, độ khó phẫu thuật cách một trời một vực.
Rất rõ ràng, ca phẫu thuật này, độ khó không lớn
Trương Văn Phú không quen nói nhiều, nhưng mà động tác trong tay không nhanh không chậm, dùng băng chặn làm tốt các chuẩn bị liên quan.
Mà Trần Thương thì bất động thanh sắc bắt đầu tách rời mạch máu, quá trình này cần hết sức cẩn thận, không thể làm tổn thương động mạch phổi, dây thần kinh phế vị và dây thần kinh thanh quản...
Tách rời là điều kiện tiên quyết, bởi vì vị trí đặc biệt, cho nên sau đó cần Trần Thương tách rời, tiến hành thao tác.
Mà toàn bộ quá trình đều vô cùng tinh vi, Cát Hoài ở bên cạnh cẩn thận quan sát.
Hạ Cao Phong nhìn động tác của Trần Thương, cũng nhịn không được cảm khái, không thể không nói, cái thiên phú trời cho này, khác nhau rất lớn.
Trần Thương rạch sưng tấy ra theo chiều dọc, cẩn thận quan sát phạm vi tổn thương.
Mạch máu nội mô cắt ngang: 1
(Hệ thống trung tâm cắt ngang!)
Trần Thương cẩn thận cắt sửa thành mạch máu hỏng, cố hết sức giữ lại mạch máu xung quanh.
Bởi vì khối máu tụ rất nhỏ, cho nên sau khi phẫu thuật hoàn tất, không mang đến tổn thương và chỗ hở quá lớn.
Chỗ thủng ở thành động mạch chủ rất nhỏ, Trần Thương hơi dùng sức là có thể điều chỉnh, bằng cách đó, hoàn toàn không cần phải cấy ghép mạch máu nhân tạo, có thể trực tiếp tiến hành nối lại đơn giản, kiểu này có thể đảm bảo nội mô với nội màng, lớp giữa với lớp giữa...
Hạ Cao Phong trừng to mắt, anh ta muốn nhìn Trần Thương làm thế nào để xử lý và khâu lại góc độ vết thương như này.
Cát Hoài nhìn vẻ mặt thầy của mình khiêm tốn học tập, không khỏi vì đó mà thay đổi, thật đúng là sống đến già, học đến già, cũng không nhịn được nghiêm túc quan sát học tập.
Cái này vừa nhìn, khoan hãy nói, thật sự khiến cho Cát Hoài học được rất nhiều thứ
Lúc này, kính ngưỡng của Trương Văn Phú với Trần Thương càng không cần phải nói, không ngờ tham gia loại cấp cứu ở một nhóm nhỏ này, biết rõ hơn về trưởng nhóm nhỏ Trần Thương này, không khỏi hơi vui vẻ và hưng phấn
Phẫu thuật vẫn tiếp tục tiến hành.
Mọi người đều mang suy nghĩ riêng.
Công việc khâu của Trần Thương tiến hành đâu vào đấy.
Chẳng qua... Đôi mắt Trần Thương nhìn thành mạch máu bị tổn thương, bỗng nhiên con mắt sáng ngời, nhanh trí khẽ động
Quay người nói với Vương Khải An ở bên cạnh:
- Đưa kính hiển vi cho tôi
Vương Khải An lập tức sửng sốt, muốn kính hiển vi làm gì?
Phẫu thuật ngoài tim dùng kính hiển vi à?
Có điều, anh ta không hỏi vì sao, nhận lấy kính hiển vi từ y tá rồi đưa cho Trần Thương.
Trần Thương nói:
- Điều chỉnh khẩu độ 4 lần.
Vương Khải An gật đầu.
Bởi vì mạch máu bị tổn hại, Trần Thương có thể thấy rõ ràng tình huống và tổn hại ở thành mạch máu giữa vị trí mình đã khâu lại, điều này khiến cho Trần Thương không khỏi kích động
Công việc khâu động mạch chủ, chắc chắn phải chú ý đến rất nhiều, liên tục khâu lại, hoàn toàn chính xác không bằng khâu lại gián đoạn mà gây tổn thương nhỏ cho mạch máu...
Không bao lâu sau, khâu lại hoàn tất
Trần Thương cảm giác lần khâu này, So với trước đây có tiến bộ hơn một chút, dường như anh đã tìm được manh
mõi
để tăng khả năng nối lại mạch máu lên một chút.
Anh có một loại linh cảm, chỉ khi có sự hiểu biết đầy đủ với mạch máu, khi tác dụng nhận biết càng rõ ràng hơn với anh, mới là lúc kỹ thuật nối lại mạch máu phát triển.
Ca phẫu thuật này độ khó không lớn, nhưng mà đối với Trần Thương thu hoạch lại rất là lớn
Mà Hạ Cao Phong ở bên cạnh nhíu mày lại, cũng không biết đang tự hỏi cái gì.
Phẫu thuật kết thúc
Thời gian rửa tay.
Trần Thương nói với Hạ Cao Phong:
- Chủ nhiệm Hạ, anh còn tự thân đi một chuyến nữa, gọi điện thoại cho tôi là được rồi.
Hạ Cao Phong mặt không đổi sắc cười cười, tôi chỉ gọi điện thoại thì có thể nhìn thấy thao tác hôm nay à?
Đương nhiên không thể:
Tôi đến là để học trộm, không đúng, để giao lưu
Nhưng mà, tất nhiên Hạ Cao Phong không thể nói như vậy, ông nhìn thoáng qua Cát Hoài bên cạnh, hít sâu một hơi, lắc đầu, cười nói:
- Cát Hoài nghe nói anh làm nối lại mạch máu rất tốt, luôn muốn học tập thêm nên tôi nói đúng lúc Có một ca phẫu thuật, đưa cậu ta tới xem một chút! Giao lưu học tập một chút, làm thầy giáo, chỉ hi vọng học sinh học nhiều thêm một chút.
Cát Hoài sững sờ, lập tức trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi
Tôi nói lục nào?
Tôi không hề nói một câu có được hay không?
Rõ ràng là các người phê bình tôi có được hay không?
Thầy, thầy quá gian trá rồi mà?
Bây giờ anh ta đã chợt hiểu ra, trách không được thầy muốn lôi kéo anh tới, hóa ra là đến nằm thương đệm lưng thêm cõng nồi
Rõ ràng là chính thầy muốn xem để học tập Trần Thương phẫu thuật, thầy lại ngại ngượng ngùng, thầy chính là ngại nói ra mất mặt nên mới mang theo tôi tới.
Tôi chỉ là một cái cớ...
Nghĩ tới đây, Cát Hoài lập tức đều hiểu tất cả trước sau rồi
Trong lòng cũng giống như gương sáng, nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng mà... Nhưng mà lại không thể nói.
Oan ức vô cùng...
Mà Vương Khải An và Trương Văn Phú ở bên cạnh hâm mộ nhìn thoáng qua Cát Hoài:
- Bác sĩ Cát, thật hâm mộ anh có người thầy tốt vậy
- Đúng vậy! Có phẫu thuật tốt đều đến cho anh nhìn một chút
Cát Hoài sắp khóc, cười tủi thân, so với khóc còn khó coi hơn! - Đúng vậy, thầy của tôi đối xử với tôi rất tốt...
Hạ Cao Phong cười ha ha một tiếng:
- Đâu Có, đâu Có, việc nên làm, việc nên làm