Cát Hoài cứ như chết chân, đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm sao
Dù sao, chính anh là người phát hiện ra bí mật của thầy mình, chủ động đưa người bệnh đến chỗ Trần Thương, nếu như nói điều này, chủ nhiệm khẳng định sẽ mất mặt lắm.
Nghe thấy tiếng gọi của thầy Hạ, Cat Hoài lập tức quay người, đảm bảo nói:
- Thầy cứ yên tâm, chuyện xảy ra hom nay chỉ có thầy biết, em biết, trơi biết, đất biết, em tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết
Cát Hoài đưa ra lời thề son sat.
Mà sau khi Hạ Cao Phong nghe cậu ta nói vậy thì hơi dở khóc dở cười:
- Tên tiểu tử cậu, trong đầu suốt ngày toàn nghĩ chuyện gi vậy? Có thể làm việc đường đường chính chính một chút được không?
Cát Hoài sững sờ, chẳng lẽ suy nghĩ của anh không đúng hả?
Ha Cao Phong đang day, cởi áo blouse trắng ra, nói với Cat Hoài:
- Cậu chuẩn bị đi, rồi chúng ta tới Tỉnh Nhị Viện, tới đó làm trợ thủ cho tiểu Trần, lúc ấy cậu hãy quan sát học hỏi cho kỹ, hãy nhớ rõ lời này của tôi đấy, cơ hội hiếm có như vậy không phải là dễ tìm đâu.
Nói xong, Ha Cao Phong cầm lấy ao blouse trắng đi đến hướng phòng làm việc của chủ nhiệm, ma lúc này, Cat Hoài vẫn còn ngẩn người.
Thật lâu sau, anh mới thở dài một cái, chính anh nghĩ sai cho thấy mình rồi, thì ra trước giờ thầy vẫn luôn rất lo lắng cho anh
Nghĩ tới đây, Cat Hoài lắc đầu, anh vẫn luôn lấy bụng ta suy bụng người, nghĩ xấu cho người khác
Thật là không phải ai cũng sợ xấu mặt.
Anh ngay lập tức vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc, đổi quần áo, sau đó đi theo sau Cát Hoài đến Tỉnh Nhị Viện.
Trong đầu không ngừng nhắc nhở bản thân, "thầy à, em chắc chắn sẽ cố gắng thật tốt, không cô phụ kỳ vọng của thầy!”
Sau khi Trần Thương nghe điện thoại của Hạ Cao Phong, lập tức nhíu đôi mày lại.
Phẫu thuật một động mạch chủ bị phì ra?
Nghĩ tới điều này, Trần Thương thở dài một cái, nhìn thoáng qua độ thiện cảm của Mạnh Hi, trực tiếp bỏ ra 30 điểm để đổi, không do dự chút nào.
Dù sao “thuật cắt bỏ động mạch chủ bị phình lên” là một trong những nội dung tranh tài, kiểu gì anh cũng cần học tập, vì lẽ đó dù đổi sớm chút hay muộn cũng không quan trọng.
Sau khi đối xong, Trần Thường trực tiếp tiến vào không gian hệ thống, bắt đầu học tập.
Một lát sau, Lý Hoán đưa mẹ mình đến cấp cứu ở Tỉnh Nhị Viện, vừa bước vào phòng làm việc của bác sĩ, Lý Hoán nóng nảy nói:
- Ai là bác sĩ Trần Thương?
Trần Thương nghe vậy vội vàng đứng lên, đi ra ngoài:
- Xin chào, tôi chính là Trần Thương, anh đây chắc là Lý tiên sinh phải không?
Sau khi Lý Hoán nhìn thấy Trần Thương, không kiềm được sửng sốt một chút, trong lòng hơi không vui.
Hạ Cao Phong hơi quá đáng rồi, tình hình của mẹ anh đang gấp gáp như vậy, vậy mà ông ta thoái thác không phẫu thuật lại để một bác sĩ trẻ đến, có tí thích hợp nào hay không?
Dù sao đó là mẹ của anh, Lý Hoán cũng sốt ruột vì tình hình của mẹ mình, muốn tìm một bác sĩ tài giỏi đến làm phẫu thuật cho bà ấy.
Không ngờ người mà Hạ Cao Phong đề cử cho hắn lại là một bác sĩ trẻ tuổi như này
Điều này cũng không thể trách Lý Hoán được, nếu là người bình thường khác gặp phải chuyện này, trong lòng kiểu gì cũng không thoải mái.
Trong mắt người bệnh, số tuổi của bác sĩ càng lớn tương ứng chức vụ càng cao, khẳng định năng lực cũng tài giỏi hơn.
Mà người đó lại thoái thác cho một bác sĩ trẻ tuổi, tâm lý ai cũng sẽ hơi nổi giận.
Nhưng mà Lý Hoán vẫn gất đầu:
- Vâng, chào bác sĩ Trần, tôi chính là Ly Hoán.
Trần Thương gật đầu, nói voi Lý Hoan:
- Chủ nhiệm Hạ đã nói với tôi, như vậy đi, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp để tiến hành phẫu thuật, đúng rồi, tôi muốn xem qua phim chụp X-quang một chút. Mặc dù Lý Hoán khong tình nguyện, nhưng vẫn lấy phim chụp X-quang ra, đưa cho Trần Thương.
Lúc này, Trương Văn Phú và Vương Khải An nghe nói có phau thuat, vội vàng đi tới.
Đầu tiên, Trần Thương cầm lấy X-quang ngực, nhìn vào trong tâm thất có một chỗ điểm tối đang lan rộng, lập tức hiểu chỗ đó hẳn do động mạch chủ phình ra gây nên. Sau đó, anh đưa phim chụp X-quang cho Trương Văn Phu đứng phía sau lưng, rồi câm CT và tạo ảnh phim chụp X-quang.
Mặc dù có thể phán đoán là động mạch chủ bị phình, nhưng khi trong các mô động mạch chủ hình thành lên khối u kẹp giữa hai thành động mạch, có thể lan rộng từ gần ra xa. Vì thế, tình huống đó sẽ làm gia tăng chiều dài của động mạch dẫn đến tình huống bị nứt rách, càng làm tăng độ khó của ca phẫu thuật
Hơn nữa, dù tình huống người bệnh không tới mức cực kỳ nguy cấp, nhưng... Loại tình huống đó, vẫn không nên có, không nên kéo dài thì tốt hơn
Tran Thương xem phim chụp X-quang xong, nói với Trương Văn Phú:
- Đi tới bảng theo dõi, lam chuẩn bị cho phẫu thuật.
Trương Văn Phú gạt đâu sau đó nhanh chóng đi làm.
Trần Thương quay sang nói với Lý Hoán:
- Lý tiên sinh, trước tiên anh hãy đi xử lý thu tục, còn tôi sẽ đi xem tình hình người bệnh thế nào.
Sau khi nói xong, lại nói tiếp với Tiểu Lâm:
- Tiểu Lâm, đưa người bệnh đến phòng cấp cứu trước.
Trần Thương liên tục ra lệnh, căn bản không cho Lý Hoán có cơ hội nói chuyện
Kỳ thật, cũng không thể trách Trần Thương vội vàng như vậy, bởi vì động mạch chu phình ra theo một ý nghĩa nào đấy mà nói, vấn rất nguy hiểm.
Bình thường tình huống ấy đều do ngoại thương gây ra, nhưng đôi khi cũng có thể do bên trong thành mạch máu bị tổn thương dẫn tới thành động mạch chủ bị tổn hại. Bởi vì xung quanh còn có các mô mềm bao quẩn thành tổ chức, từ đó gây nên sưng tấy lại thêm nhịp đập của mạch, tạo thành việc động mạch chủ bị phình lên.
Mà lớp màng bên ngoài động mạch chủ khá là cứng cáp, CÓ the tiep nhan áp lực của các mạch máu lên động mạch, vì thế sau khi hình thành sưng tấy cục bộ, đoàn thời gian đó có thể sẽ không có phản ứng lớn, nhưng nếu không chú ý và coi trọng, khi mắc bệnh mà không phẫu thuật thì trong khoảng ba tuần sẽ có 80% tro°lên chết bởi vì băng huyết.
Trần Thương không thể không coi trọng điều này
Kỳ thật, bên trong động mạch chủ, mạch máu tạo áp lực rất lớn, nên sau khổ màng bên ngoài bị tổn thương, tương đương với thành mạch máu bị hư hại một chút, hơn nữa nhịp đập của tim và mạch máu, các áp lực tác động vào, rất dễ dẫn tới nứt đong mạch chủ, từ đó hình thành bằng huyết, thậm chí còn không có bất kỳ dấu hiệu nào
Tình huống này cũng giống như ống nước vậy, một khi thành ống bị hư hại, chỉ cần một ít áp lực, nước sẽ dễ dàng rỉ ra.
Lý Hoán đang muốn nói chuyện với Trần Thương, Hạ Cao Phong đã đi tới phòng cấp cứu.
Hai mắt Lý Hoán sáng lên, giống như nhìn thấy cứu tinh của mình, vội vàng đi tới, lôi keo Ha Cao Phong đến một góc, hạ giọng, mang tức giận mà chất vấn:
- Chu nhiệm Hạ, ông làm vậy là có ý gì?
Hạ Cao Phong sững sơ:
- Ly Hoán... Ý gì là có ý gì?
Ly Hoán nóng nay, có chút phàn nàn, giọng nói bối rối:
- Bệnh của mẹ tôi nghiêm trọng như vậy, ông không làm coi như cũng xong đi, thế nào lại đề cư cho tôi một bác sĩ trẻ tuổi như vậy, điều nay... Tôi sao có thể yên tâm được
Sau khi Hạ Cao Phong nghe xong, không khỏi mỉm cười:
- Ly Hoán, tôi còn có thể hai anh hay sao? Tôi khẳng định là đã tìm cho anh một bác sĩ tốt nhất
- Đúng rồi, như vậy đi, tôi và Trần bác sĩ cùng phẫu thuật, như vậy anh đã yên tâm chưa?
Lý Hoan nghe Ha Cao Phong nói vậy, mới thở phào nhẹ nhõm:
- Chủ nhiệm Hạ, thật sư phải nhờ ông, đây chính là mẹ của tôi đó
Hạ Cao Phong gật đầu, không nói gì thêm, đi theo Tran Thương vào trong phòng cấp cứu, tiến hành từng bước kiểm tra cho người bệnh..
Sau đó là Công tác lấy mau, xét nghiệm, các việc chuẩn bị trước khi phẫu thuật.
Sau khi hoàn thành một loạt công tác chuẩn bị, bên phòng phẫu thuật cũng báo đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật.
Trần Thương tranh thủ thời gian cùng với Hạ Cao Phong, Trương Văn Phú, y tá Tiêu Lâm đẩy người bệnh, đi về hướng phòng phẫu thuật.
Còn Lý Hoán bất an ngồi tại ghế chờ của phòng cấp cứu, lo lắng chờ đợi.
Ngay lúc này, đột nhiên Lý Hoán thấy một bóng người quen thuộc đi vào, Lý Hoán biến sắc, đây không phải... Vương Sảnh, người cùng đơn vị với anh à?
Sao anh ta lại tới đây?
Nghĩ tới đây, anh vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi đến