Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 588 - Chương 589: Dẫn Bạn Gái Về Ra Mắt

Khi bac si mo hack full
Chương 589: Dẫn Bạn Gái Về Ra Mắt
 

- Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ biết tin con trai muốn dẫn con dâu về nhà, lập tức vui mừng không thôi.

Thế nhưng, sau khi vui vẻ xong, họ lại vội vàng bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Dù sao là lần đầu con gái nhà người ta tới nhà, không thể để lại ấn tượng xấu được? Hơn nữa còn là người ở thành phố, Dương Giai Tuệ nghĩ phải tận tâm tận lực chiêu đãi người ta thật tốt.

Thôn Nam Tuyền là thôn nhỏ của tỉnh Tấn Dương, bởi vì ở gần núi Nam Tuyền nên có tên như vậy, phong cảnh không khí cũng đều ổn, duy nhất không ổn chính là phát triển khá lạc hậu.

Thôn Nam Tuyền có khoảng 200 nhân khẩu, hiện tại ở trong thôn cũng không nhiều người, trên cơ bản mấy thanh niên nếu không phải đi học, thì là đi xa làm công, trong thôn chỉ còn lại những người già.

Sau khi Trần Thương đến thành phố Tấn Dương, trực tiếp đón xe về nhà.

Từ nhỏ Tần Duyệt đã lớn lên ở thành thị, quê quán là ở thành phố, cho nên đối với cuộc sống ở nông thôn cũng cực kỳ lạ lẫm. Khi về đến trong thôn thì có một đường cái ở đầu vòng quanh núi, đường ở trên sườn núi, vừa vặn có thể quan sát núi đồi xung quanh, mặc dù đã vào giữa tháng mười một, nhưng lá phong trên núi vẫn đẹp đến rung động lòng người.

Tài xế thấy Tần Duyệt thích thú ngắm nghía, nhịn không được nói:

- Cô gái à, nhìn đẹp chứ hả?

Tần Duyệt hưng phấn gật đầu:

- Đẹp lắm, khung cảnh nơi này cũng quá tốt rồi

Tài xế cười nói:

- Nơi này không được khai phá tốt, hơn nữa tôi nghe nói đây là long mạch của Đông Dương tỉnh chúng ta, không thể thay đổi hay cải tạo, phải bảo tồn, mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng núi Nam Tuyền đây là bảo tồn lại, nói thật, bây giờ tôi đã muốn lúc về già sẽ về thôn Nam Dương sửa sang lại ngôi nhà nhỏ để ở an dưỡng tuổi già.

Trần Thương gật đầu, sau này già rồi, ở trong thôn dưỡng lão thật sự là một lựa chọn tốt, lúc rảnh rỗi sẽ trồng rau, trồng hoa, nuôi vài con gà mái, mỗi ngày ăn trứng gà, tâm trạng tốt thì giết gà ăn.

Người Đông Dương khá là bảo thủ, đều thích lá rụng về cội.

Sau khi xe đến đầu thôn thì ngừng lại, Trần Thương và Tần Duyệt kéo hành lý đi vào trong thôn.

Những năm này, trong thôn mỗi năm một khác, mỗi lần trở về, đều khác rất nhiều. Đường cũng đã được đổ bê tông, nhà ở hai bên đường tiếp chính là đường ống khí thiên nhiên, nóc nhà thì gắn pin năng lượng mặt trời, duy nhất không đổi chính là những người trong thôn.

Trần Thương là sinh viên trong thôn, cộng thêm Trần Đại Hải giao lưu với nhiều gia đình, vì lẽ đó mọi người cũng đều biết con trai lớn của Trần gia làm bác sĩ ở thành phố, nghe nói đoạn thời gian trước, hai vợ chồng Trần Đại Hải lên thành phố mua nhà cho con trai.

Tin tức này truyền đi rất nhanh, giá nhà ở thành phố An Dương động một hai trăm vạn, sau khi mọi người nghe được, tự nhiên cũng phải lau mắt nhìn, có không ít người nghèo đáng giận nói Trần Đại Hải khoác lác, dù sao đây cũng không phải tiền trinh.

Mọi người ở cửa thôn nhìn thấy Trần Thương đi cùng một cô gái xinh đẹp, nhìn sang chính là cô gái nhỏ ở thành phố mang theo túi lớn túi nhỏ về, lập tức tò mò.

- Tiểu Trần, trở về rồi hả?

- Đây là... Mang theo vợ trở về

- Đây là nghỉ ngơi?

Trần Thương cười nói:

- Mấy ngày nay được nghỉ, về nhà thăm ba mẹ cháu, đây là bạn gái của cháu ạ.

Tần Duyệt bị Trần Thương giới thiệu như vậy, trong lòng cũng rất đắc ý, cười chào hỏi cùng các hương thân.

Trần Thương kéo lấy va li hành lý, xách theo túi lớn túi nhỏ đi về hướng nhà mình.

Một dòng sông nhỏ thuận trong thôn chảy đi xa, Tần Duyệt nhìn thấy thì rất vui vẻ.

- Trần Thương, em rất thích nơi này

- Sau này già rồi, hai chúng ta về nhà dưỡng lão đi

- Nếu như em mang thai hay là về đây sinh con đi, hoàn cảnh ở đây cũng quá tốt rồi, không khí... Quá mát mẻ, em còn không muốn về An Dương nữa.

Trần Thương cười cười, nông thôn có chỗ tốt của nông thôn, thành thị cũng có cái thuận tiện của thành thị. Khi mình già còn có ích, ở gia tộc rất tốt, nhưng số tuổi quá lớn không thể tự gánh vác, vẫn là ở trong thành phố vẫn an toàn hơn, dù sao các công việc chữa bệnh vệ sinh khá là thuận tiện.

Dương Giai Tuệ đã sớm đứng ở cửa ra vào chờ đợi đến lo lắng, mà Trần Đại Hải thì đang ở phòng bếp chuẩn bị thi triển tài năng.

Con dâu tới nhà, người làm cha làm mẹ làm gì mà không khẩn trương cho được

Dương Giai Tuệ so với Tần Duyệt còn căng thẳng hơn.

Nghe Trần Thương nói, người ta là con gái của viện trưởng, điều kiện gia đình tốt, được nuông chiều, sợ Tần Duyệt người ta tới nông thôn ghét bỏ.

Mặc dù biết người ta coi trọng con trai mình, thế nhưng làm cha mẹ, vẫn còn nghĩ tương đối nhiều.

Dương Giai Tuệ cũng thật lo sợ bất an.

Không bao lâu, Trần Thương và Tần Duyệt đi qua bên đường, thấy mẹ mình đứng ở ngoài sân, lập tức cười vẫy tay, nói với Tần Duyệt:

- Kia là mẹ của anh.

Tần Duyệt nghe xong, lập tức đỏ mặt lên, cả đường đi đều suy nghĩ một lát gặp mặt thì nên xưng hô như thế nào, rốt cuộc khi gặp mặt lại hơi xấu hổ.

Trái tim nhỏ bịch bịch nhảy loạn, đến trước mặt bà, Tần Duyệt nhỏ giọng nói:

- Cháu chào bác gái.

Dương Giai Tuệ không nói tiếng phổ thông, nghe Tần Duyệt nói kiểu này, lập tức ha ha cười không ngừng, dùng tiếng địa phương cười nói:

- Ừm được rồi, nhanh đi trong nhà đi, tới thì tới sao còn mang theo nhiều đồ làm gì.

Dương Giai Tuệ tranh thủ thời gian chạy vào phòng bếp, trừng mắt nói với Trần Đại Hải:

- Trần Đại Hải, mau ra đây đi! Ông cứ trốn trong phòng bếp làm gì?

Trần Đại Hải ngượng ngùng cười nói:

- Ai nha, bà xã, bà nói xem tôi cũng không nói tiếng phổ thông, nếu tôi vào đó, không nói lời nào thì còn xấu hổ hơn, nói chuyện cũng nghe không hiểu, ngượng ngùng lắm

Dương Giai Tuệ liếc mắt: - Thương nhi đều mang vợ về nhà ra mắt ông, người làm cha như ông có thấy thế này là thích hợp không? Nhưng mà... Cô gái kia có thể nghe hiểu giọng của chúng ta.

Hoàn toàn chính xác, làm bác sĩ sẽ có loại năng khiếu này, bởi vì trên cơ bản người bệnh ở nơi nào cũng có, nghe nhiều cũng nghe đến quen, đối với những tiếng địa phương này ở tỉnh Đông Dương trên cơ bản cũng có thể nghe hiểu bảy tám phần, bằng không... giao lưu thật sự là một vấn đề.

Nhưng mà, dù vậy, Trần Đại Hải hít thở sâu mấy lần, đốt một điếu thuốc:

- Bà cứ đi vào trước đi, tôi cần lấy tinh thần tỉnh táo một chút.

Dương Giai Tuệ trừng mắt liếc, cười mắng một câu:

- Thật không có tiền đồ

Trần Đại Hải cầm điếu thuốc hút một hơi thật dài, nhìn vào gương loay hoay chỉnh lại tóc một chút, lúc này mới vào phòng. Nhìn thấy Trần Đại Hải đi vào, Tần Duyệt vội vàng đứng lên:

- Cháu chào bác trai, cháu tên là Tần Duyệt.

Trần Đại Hải nhìn thấy cô gái xinh xắn này, lập tức nhịn không được nở nụ cười:

- Thật tốt! Tên rất hay, nhanh ngồi đi, ăn ít táo, táo nhà trồng đó.

Trần Đại Hải nhìn thấy Tần Duyệt thì cứ cảm giác như Con gái mình, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, trong nhà chỉ có hai đứa con trai, nên khi nhìn thấy con gái thì muốn thân thiết

Thế nhưng, ngồi ở chỗ này cũng không biết nói cái gì cho phải, thấy xấu hổ căng thẳng nên Trần Đại Hải đứng dậy nói:

- Bác đi cho làm chút Cơm cho mọi người, cháu cứ nghỉ ngơi trước đi, một hồi nữa chúng ta cùng ăn cơm.

Nói xong cũng nhanh chóng chạy đi.

Tần Duyệt nhịn không được cười nói:

- Cám ơn bác trai ạ.

Lão Trần nghe xong, lập tức vui vẻ.

Vẫn là con gái ngoan nhất, nói chuyện còn rất ngọt ngào

Trần Đại Hải, Dương Giai Tuệ cùng nhau vào bếp, làm một bàn đầy đồ ăn, gà mái nhà nuôi hầm cách thủy, còn tìm người lên núi đánh Con thỏ, gà rừng, bồ câu, một cái bàn đồ ăn tất cả đều là thịt rừng, may mà núi Nam Tuyền không có khai phát, bằng không để tìm được toàn bộ cũng không dễ dàng.

Sau khi ăn xong, Tần Duyệt một mực đòi giúp rửa chén, nhưng lại bị Dương Giai Tuệ cản lại, bà đánh mắt ra hiệu cho Trần Đại Hải, lão Trần gấp gáp đi thu dọn bát đũa.

Bản thân chính là đầu bếp, suốt ngày nói chuyện với chậu nồi bát, ngược lại Trần Đại Hải cũng không ngại, lại thêm hơi xấu hổ nên trực tiếp đi ra.

Dương Giai Tuệ khá là tỉ mỉ, chuẩn bị cho Tần Duyệt ga giường mới, vỏ chăn mới.

Tần Duyệt nhìn thấy Dương Giai Tuệ và Trần Đại Hải bận bịu từ phía như vậy, trong lòng cũng ấm cực kỳ.

Nhìn Trần Thương:

- Cha mẹ anh thật tốt

Trần Thương cười nói:

- Đúng không? Tần Duyệt vui vẻ gật đầu, vốn còn cho rằng khi tới sẽ có rất nhiều chưa quen và cảm giác xa lạ, thế nhưng lại được người Trần gia nhiệt tình chiêu đãi như vậy, chỉ còn lại cảm giác ấm áp và hạnh phúc.

Không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, Trần Thương và Tần Duyệt không ở chung một phòng, điều này làm cho Trần Thương buồn bã thật lâu.

Bình Luận (0)
Comment