- Buổi tối nằm trên giường, Trần Thương gửi tin nhắn cho Tần Duyệt:
- Ngủ một mình có sợ không?
Tần Duyệt sững sờ:
- Sợ cái gì chứ?
Trần Thương sững sờ:
- Em nghĩ xem, sau lưng em là núi Nam Tuyền, phía trên có sói, cẩn thận có nửa đêm nó lại bò lên gường của em.
Tần Duyệt cười giễu, làm sao mà không biết âm mưu của Trần Thương được:
- Thật hay giả vậy? Anh dừng dọa em?
Trần Thương thấy có kịch, lập tức gật đầu:
- Đương nhiên, anh nói dối em làm gì, em không nhớ buổi tối em ăn gì à? Toàn là thịt rừng.
Tần Duyệt:
- Vậy phải làm sao? Hay là... anh đến phòng cùng với em?
Trần Thương suýt nữa cười ra tiếng:
- Cái này, được thôi, em mở cửa, anh đi vào.
Tần Duyệt gật đầu:
- Ừm, em mở rồi, anh vào đi
Qua vài phút, Trần Thương đứng bên cửa, tay vặn nắm cửa, lập tức sững sờ, mở cái rắm
Nha đầu này chơi đùa anh
Nhưng mà.... Trần Thương cũng không dám gõ cửa, vì sợ đánh thức cha mẹ.
Tức giận cầm lấy điện thoại: - Em tốt thật! Anh có lòng tốt qua đây với em, em lại chọc anh.
Tần Duyệt ở trong chăn cười thầm:
- A, anh chính là thèm thân thể của em
Trần Thương tức không nói nên lời, không thể phản bác lại.
- Không phải, Duyệt Duyệt, em không sợ nhưng mà anh sợ, anh sợ, hay là... em bảo vệ anh nha?
Tần Duyệt:
- Cút
Trần Thương sững sờ, cô gái này, thật sự không để anh vào trong mắt, đây là địa bàng của ai chứ?
Trần Thương cầm lấy điện thoại, ngồi xổm ở góc cửa:
- Em không biết đây là địa bàn của ai hả?
Trần Duyệt cười giễu:
- Anh đoán xem em có dám kêu bác và dì, bên ngoài có sói?
Trần Thương trợn tròn mắt:
- Chỗ nào Có sói?
Trần Duyệt cười hì hì nói:
- Bên ngoài cửa có một đại sắc lang.
Trần Thương thở dài, kế hoạch A thất bại, ngày mai lại suy nghĩ kế hoạch B
Đàng hoàng trở về phòng ngủ, không cần nói, tối nay ngủ sẽ đặc biệt ngon, sau khi xin nghỉ phép, về đến nhà, sự lo sợ bất an của Trần Thương cuối cùng cũng buông xuống rồi.
Dù gì bản thân là người bình thường, còn không thể nào giúp đỡ thế giới, dù sao cũng phải có cuộc sống bình thường.
Cuối cùng, cũng có thể không bị làm phiền.
Ngày hôm sau, Tần Duyệt thật sự trải nghiệm được thế nào gọi là bị gà gáy tỉnh, khi mặt trời chiếu vào, tiếng gà gáy, chó sủa dần vang lên, Tần Duyệt duỗi thẳng lưng.
Tối hôm qua ngủ rất say, khi thức dậy tinh thần sảng khoái.
Sau khi xếp xong chăn mền, ra ngoài ngẩng đầu là có thể nhìn thấy núi Nam Tuyền cách đó không xa, hít một hơi thật sâu, thật sự rất trong lành, dường như không khí đều là ngọt ngào.
Xa xa, Con chó ngốc nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến, muốn sủa, nhưng lại không dám sủa, vì cô gái này mà mình bị nhốt trong chuồng không được ra ngoài.
Muốn của một tiếng, nhưng vì cây gậy của Trần Đại Hải, thở dài, xoay người, lắc lắc cái mông và cái đuôi, im ắng bày tỏ sự bất mãn của mình.
Cái sân rộng lớn, bên ngoài có cái chuồng gà, bên trong chuồng có mười mấy con gà đang kêu, thậm chí Tần Duyệt có thể nhìn thấy một cái góc bên trong chuồng, có một vài quả trứng, dường như là vừa mới đẻ?
Nghĩ tới đây, Tần Duyệt cúi người ngồi xuống, duỗi thẳng cánh tay, vừa vặn có thể sờ đến, trứng gà bên trong vẫn còn ấm, làm Tần Duyệt vui vẻ.
Tuy nhiên, những con gà mái này dường như không quan tâm đến trứng của chúng, bị những người phụ nữ khác cướp đi cũng không để ý, thay vào đó chúng lắc cánh tay, thẳng thắn rời đi, nghênh ngang cực kì giống như một người mẹ vô trách nhiệm
Chạm vào quả trứng trong tay, Tần Duyệt đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp.
- Tốt, mới sáng sớm đã lén trộm gà, ai ya, trong tay là thứ gì, thậm chí còn lén trộm trứng gà nhà anh! Cái tên trộm này, mọi thứ đều lấy được.
Trần Thương cười ha hả với Tần Duyệt.
Tần Duyệt còn chưa kịp trả lời, Dương Giai Tuệ đã cười nói:
- Nói gì thế? Không phải Tần Duyệt cũng là người nhà à! Muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, Tần Duyệt, dì đã lấy nước nóng cho Con, rửa mặt rồi ăn sáng.
Tần Duyệt nghe xong, đắc ý đứng dậy mỉm cười nói:
- Cảm ơn dì.
Lúc nói chuyện, liếc sang Trần Thương.
Trần Thương đóng băng, đây là mẹ của anh hả?
Sau khi Tần Duyệt rửa mặt xong, đối với quả trứng gà kia lưu luyến không rời, sau khi rửa một chút, quyết định tự mình rửa
Sau khi đánh chén xong, Trần Thương bỗng nhiên vừa cười vừa nói, anh làm cho em một màn ảo thuật
Nói xong, lấy đũa gắp lòng đỏ trứng gà, làm trứng gà đỏ kẹp lại
Khiến Tần Duyệt kinh ngạc: - Đây... trứng gà còn có thể dùng đũa gắp lên? Đây... đây là trứng sống
- Lợi hại không?
Tần Duyệt tò mò lại lấy một quả trứng khác, phát hiện mình cũng có thể gắp lên.
Rửa trứng gà buổi sáng, hương thơm ùa về, Tần Duyệt phát hiện, mình đã hơn hai mươi năm ăn trứng gà, đây có thể là lần ăn ngon nhất.
Khi buổi sáng, Trần Đại Hải nói:
- Thương Nhi, con dẫn Duyệt Duyệt đi xem con suối trên núi Nam Tuyền đi.
Tần Duyệt nghe xong, đột nhiên trở nên tò mò.
Trần Thương thả con chó ngốc ra, kia là một chú chó chăn cừu của hoa viên Trung Hoa, tóm lại là một chú chó lai, còn là chú chó lại có tôn nghiêm
Sau khi thả ra, trơn tru chạy đến bên người Tần Duyệt, ngửi mùi trên người Tần Duyệt, nhưng mà... lại hắt hơi một cái.
Chọc đến Trần Thương cười ha ha:
- Nhìn thấy không, dị ứng với nước hoa của em.
Tần Duyệt cười ngoài miệng, tự nhiên nhớ ra quyển sách nhỏ, đợi trở về An Dương, xem cô làm sao thu phục anh.
Chú chó ngốc rất to, cao nửa mét, khoảng 7-8 tuổi rồi, nhưng trông rất ngu ngốc, nên Trần Thương luôn một mực gọi là chó ngốc, gọi nhiều năm như thế, kêu đến quen luôn rồi.
Hầu như đã quên tên lúc đầu của chó ngốc, đến Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ cũng gọi là chó ngốc. Trong thôn nuôi rất nhiều chó nhưng đều không trói, Trần Đại Hải lo lắng chú chó ngốc này sẽ dọa Tần Duyệt, nên đã trói lại.
Ban đầu Tần Duyệt hơi sợ hãi, nhưng chú chó ngốc hình như biết thân phận và địa vị của người phụ nữ này, nhớ đến người hàng xóm hôm qua của mình, cũng hơi sợ hãi, chiêu giết gà dọa chó này của Trần Đại Hải rất tốt, chú chó ngốc nhìn thấy màn giết gà này, đương nhiên là hiểu chuyện hơn rồi.
Nghĩ nghĩ sau này, an tâm làm một chú chó làm một chú chó liếm cũng tốt, liếm liếm giày của Tần Duyệt.
Lúc này, Tần Duyệt vui vẻ, cúi xuống chạm vào đầu chú chó ngốc.
Trong lòng chó ngầm thầm cười, phụ nữ, chính là dễ lừa, nếu không phải cây gậy của Trần Đại Hải không thoải mái, ta sẽ mặc xác CÔ.
Cảnh tượng này khiến Trần Thương trợn tròn mắt, chú chó ngốc này.... sao lại thành tinh rồi! Bản chất của chó liếm, liếm đến cuối cùng, cái gì cũng liếm
Con đường lên núi có rất nhiều người, sớm đã được nhóm đàn ông trong thôn lát đá, trên đường đi, có thể ngửi thấy không khí ẩm ướt, bên cạnh là chú chó ngốc đắc ý, trên đường Tần Duyệt nhất được một cành cây, ném lên phía trước:
- Trần Thương, lượm về
Quả nhiên, chú chó ngốc rất hiểu tính người, chạy vội ra, nhảy lên đón lấy cành cây, và ngoan ngoãn chạy về.
Chỉ là... nó hơi không hiểu, tại sao mình lại bị đổi tên? Có vẻ
là tên của người nào đó?
Thôi đi, mặc kệ, liếm là đúng rồi
Dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất và há miệng ra, thè lưỡi ra, kêu gâu gâu gâu với Tần Duyệt.
Trần Thương nhìn thấy hơi đau đầu.
- Con chó ngốc này, kẻ phản đồ, ngày mai tao sẽ làm thịt mày
Chó ngốc nghe xong, bị dọa lập tức đứng dậy, dụi dụi vào chân của Trần Thương.
Tần Duyệt nhìn thấy cảnh này, lập tức cười ha ha ha.
Chó ngốc nhìn thấy hai người trước mặt nắm tay nhau, yên lặng thở dài: Tình cảm của con người thật phức tạp
Lúc này, Tần Duyệt kêu lên một tiếng:
- Chó ngốc, mau đi theo
Chó ngốc nghe thấy, lập tức chạy như bay, chạy đến trước mặt, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một cái, nhìn thấy hai chủ nhân vẫn ở đó, cho nên tiếp tục chạy, rồi lại quay đầu nhìn một chút....