Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 591 - Chương 592: Đấu Trí Đấu Dũng

Khi bac si mo hack full
Chương 592: Đấu Trí Đấu Dũng
 

- Người ta luôn nói rằng, tất cả mọi chuyện xảy ra ở trong thôn xóm đều không dấu được. Tối hôm qua, việc Trần Thương bằng bó chân chỉnh lại xương cho con trai của Trần Yến Ny lập tức được lan truyền ra khắp toàn bộ thôn.

Mọi người đều dành lời khen ngợi cho con trai ông Trần, không hổ là bác sĩ của bệnh viện tỉnh, cũng thật là lợi hại

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thương còn chưa tỉnh ngủ, đã bị Trần Đại Hải đánh thức.

Điều này làm cho Tần tiểu liếm tối hôm qua đấu trí đấu dũng với Trần Thương một đêm cảm thấy sững sờ một chút.

- Có chuyện gì vậy, ba?

- Ngay cả Tần Duyệt cũng đã ngủ dậy rồi, con anh thì vẫn chưa chịu dậy, sau khi người trong thôn biết các con đang ở đây, họ đều đến nhà để các con xem bệnh cho họ một chút.

Trần Đại Hải nói với Trần Thương.

- Nhanh lên, mau dậy đi, mọi người đều là người quen trong thôn, con về nhà một chuyến cũng không dễ dàng, mau đến xem bệnh cho mọi người một chút, kể cho họ đơn thuốc chữa bệnh

Trần Thương sững sờ, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, anh chỉ là một bác sĩ cấp cứu, đối với trung y thật sự là không biết cái gì, còn phải kể cho họ đơn thuốc

Nhưng mà vẫn phải nhanh chóng rời giường.

Chẳng qua là, Trần Thương hơi tiếc hận, dù sao thời gian ở trong nhà hai ngày, lại trôi qua như vậy, tên trộm nhỏ này quả thực là không cho mình cơ hội ra tay, nghĩ tới đây, Trần Thương đều hơi than thở.

Ai...

Sau khi rời giường rồi bắt đầu dọn dẹp linh tinh một lúc, Trần Thương đi ra ngoài, phát hiện trong sân có rất nhiều người, mọi người nhìn thấy Trần Thương đi ra đều nhao nhao đến nở nụ cười chào hỏi.

Mà ở trong phòng, Tần Duyệt nói chuyện phiếm với một bà lão, nói muốn khống chế huyết áp cái gì.

Kỳ thật, ở trong nhà chẳng thể nào có thể xem bệnh, chỉ có thể đơn giản là mọi người ở trong thôn không biết khi nào chụp phim X-quang, tới hỏi một chút có sao không.

Nhiều khi, thứ mọi người cần là một cái an ủi về mặt tâm lý.

Nếu không là hỏi một chút những bệnh có cần phẫu thuật hay không.

Tần Duyệt rất nhiệt tình, cực kỳ làm người khác yêu thích, điều đó được thể hiện rõ thông qua Dương Giai Tuệ, chỉ cần nhìn khuôn mặt là có thể nhìn ra sự vui vẻ hạnh phúc đó.

Từ trong nhà đi ra, mọi người trong thôn đều không ngừng khen Trần Đại Hải thật có phúc, sau này sẽ được hưởng phúc, Con dâu đã xinh đẹp tính cách lại còn tốt, hai bác sĩ, sau này ông chắc chắn sẽ đi thành phố lớn để hưởng phúc cùng con cháu.

Trần Đại Hải miệng cười toe toét, nếu những ngày bình thường ông cũng không nỡ rút bao thuốc Trung Hoa quý giá ra cho mọi người trong thôn hút.

Sau khi mấy người đàn ông nhìn thấy thuốc lá, lập tức cười:

- Rất được nha Đại Hải, rồi bắt đầu rút Trung Hoa hút

Trần Đại Hải cười ha ha một tiếng:

- Cái này là con gái người ta mang đến tặng tôi, biết rõ tôi thích hút thuốc uống rượu, khi đến đây lại có lòng mua cho tôi chút rượu ngon và thuốc mắc tiền.

Những người uống rượu và người hay ăn uống chung ở bên cạnh nói:

- Con gái người ta mua cho lão Trần chai rượu Mao Đài! Rượu Phi Thiên Mao Đài có biết không? 20 năm! Tôi buổi tối hôm qua rảnh rỗi lên mạng tra một chút, nghe nói giá tận bốn năm ngàn.

Trần Đại Hải kiêu ngạo, trên khuôn mặt đều hơi đỏ lên

Sau khi cha mẹ đã già đi thì sống như một đứa trẻ.

Người ta đều nói rằng trước khi ba mươi tuổi thì cha kính, sau khi ba mươi tuổi lại kính cha.

Lời nói này không hơi nào gọi là quá đáng. Bản lĩnh y học của Tần Duyệt cực kỳ vững chắc, cho đến mọi người trong thôn trưng cầu ý kiến cô cũng giảng là rõ ràng, để mọi người yên tâm trở về, thu hoạch rất lớn.

Đến mức những người kia muốn làm phẫu thuật, thì Tần Duyệt cũng chỉ là cười rồi nói:

- Chú ơi, chú muốn làm phẫu thuật túi mật, cũng không cần tìm ai khác, phẫu thuật túi mật chủ cử trực tiếp tới thẳng bệnh viện Tỉnh Nhị Viện tìm Trần Thương là được rồi! Trần Thương chính là bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện chúng cháu, làm phẫu thuật cực kỳ nổi tiếng:

Nghe xong lời này, lập tức nguyên một đám đứng dậy cười, rồi từng người từng người bắt tay với Trần Thương, rồi nói với Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ đứng ở bên cạnh:

- Tốt, là một thanh niên có tiền đồ.

Điều này làm cho Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ lập tức cảm giác được từ đáy lòng mình sinh ra một loại kiêu ngạo và tự hào.

Nhưng mà, con người chính là như vậy, có người kính trọng bạn, cũng có coi thường bạn, đạo lý này ở đâu cũng có.

Người trong thôn giờ nhàn rỗi liền ưa thích trò chuyện về chuyện con cái nhà ai giỏi giang, nhà ai có thể kiếm được nhiều tiền, ở chỗ nào và làm công việc gì.

Nghe thấy Trần Thương giỏi giang thuận lợi như vậy, có người không thoải mái liền nói:

- Còn nói rượu Phi Thiên Mao Đài 20 năm, có bằng đó tiền, tại sao lại không để mua một chiếc xe? Cố làm ra vẻ.

- Ai nha, Trần Đại Hải chỉ thích tỏ vẻ khoe khoang, Trần Thương cái tiểu này chắc cũng giống như vậy.

- Đúng đấy, bao nhiêu túi lớn túi nhỏ, còn là thuê xe trở về, thành phố An Dương cách đây Co bao xa, có bản lĩnh thì hãy mua một cái xe tốt để lại trở về.

Khó chịu là điều đương nhiên khi không muốn nhìn người khác sống tốt, nói với giọng điệu đầy ghen tỵ, đây cũng bình thường.

Xe của Trần Thương và Tần Duyệt xế chiều hôm nay, phải mất hơn ba tiếng đồng hồ lái xe mới tới được thành phố An Dương.

Trước đây Trần Thương cũng định mua một chiếc xe hơi, nhưng bởi khoảng thời gian này cũng quá mức bận rộn, căn bản không có thời gian đi xem xe, chờ sau lần này trở về rồi nói đi, khi đó năm sau trở về nhà ăn tết cũng dễ dàng một chút.

Khi buổi trưa lúc đang ăn cơm, bỗng nhiên một người đàn ông vội vàng chạy vào:

- Đại Hải! Đại Hải! Nhanh, nhanh, lão Hạ trượt chân xuống vách núi, bị nhánh cây đâm vào bụng

Chỉ một câu nói, đủ để tất cả mọi người đang ăn cơm nhất thời sửng sốt

Lão Hạ là bạn rượu của Trần Đại Hải, ngày bình thường không có chuyện gì thì ngồi uống rượu với Trần Đại Hải, vừa uống vừa nói chuyện phiếm, Con trai con gái đầu làm việc ở Bắc Kinh.

Mà Trần Thương và Tần Duyệt nghe được tin tức này thì vội vàng đứng lên, đây chính là thói quen nghề nghiệp của họ, vội vàng hỏi: - Bây giờ Chú Hạ đang ở chỗ nào?

Biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông dần trở nên bối rối:

- Còn đang kẹt trên sườn núi đó, mọi người ở đó cũng không tự ý đi chuyển, đã gọi cho 120, tiểu Trần, cháu và Tần Duyệt đi xem một chút đi, chúng tôi sợ làm gì thì sẽ xảy ra chuyện lớn hơn.

Trần Thương gật đầu, cùng Tần Duyệt bỏ bát đũa xuống, đi theo người đàn ông ra khỏi cửa.

Trong lòng Trần Đại Hải vô cùng lo lắng.

Sau khi một đoàn người đến chân núi, lập tức nhìn thấy một đám người vây quanh ở sườn núi cách đó không xa.

Sau khi Trần Thương tới, người đàn ông lập tức hét lên:

- Nhanh nhường một chút, nhanh nhường một chút, tiểu Trần đến rồi

Nghe thấy vậy, mọi người vội vàng tản ra thành một con đường.

Trần Thương chăm chú nhìn ông Hạ, lập tức nhìn thấy một người đàn ông trên bụng một cái có một vết thủng, còn đang không ngừng rướm máu, hơn nữa trên vết thương còn có một cái đầu gỗ nhìn xuyên qua.

Trần Thương lập tức sững sờ

Đầu gỗ nhọn nằm ở vị trí bụng trên bên phải, tương đối gần vị trí lá gan, bây giờ điều mà Trần Thương lo lắng nhất chính là không biết là lá gan và các mạch máu lớn của phần bụng có bị thương hay không, mặc dù nhánh cây không phải quá to dày, nhưng... Dựa vào góc độ này đâm vào, vẫn rất nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, Trần Thương lập tức nói:

- Trước tiên mọi người đừng đụng vào chú ấy.

Lời này của Trần Thương căn bản không cần nói, mọi người lúc này nhìn thấy một cảnh đẫm máu như thế này, nào dám động vào?

Trần Thương vội vàng đi tới kiểm tra một phen, nhìn lão Hạ, hỏi:

- Chú Hạ, bây giờ chú cảm thấy thế nào?

Lão Hạ lấy một cái tay che mắt, cái tay còn lại muốn sờ cái bụng, nhưng cũng không dám:

- Đau! Thực sự đau! Chỉ có đau...

Nghe thấy lời của lão Hạ, Trần Thương ngược lại không phải là cực kỳ lo lắng, loại đau đớn cứ tiếp tục dài dẳng ở bên ngoài như thế này, tổn thương bên trong bình thường đều không nghiêm trọng lắm.

Dấu hiệu kích

phúc mạc không điển hình, âm thanh ruột yếu bớt đi

Trần Thương vội vàng nói:

- Mau đi lấy ống nghe và máy đo huyết áp.

Một người đàn ông vội vàng đứng lên, nhanh chóng chạy về hướng phòng khám bệnh trong thôn.

Trần Thương hít một hơi thật sâu, lấy tay mình giữ chặt động mạch ở cổ tay, tốc độ tuy hơi nhanh, nhưng hô hấp lại như bình thường.

Bây giờ việc có thể làm thực sự không nhiều, một không dám rút ra gậy gỗ, hai không dám tùy tiện di chuyển.

Cũng may máu chảy ra dường như cũng không phải rất nhiều, không cần lập tức cầm máu, như vậy, hệ số an toàn sẽ tăng lên không ít. Những ai xem TV đều biết, ở Cổ đại sau khi đã bị trúng tên, không nhổ ra còn ăn toàn, nhưng nếu nhổ ra sẽ càng nguy hiểm

Bình Luận (0)
Comment