- Hà Thông cầm điện thoại lên, liên tiếp gọi mấy cuộc, đều không có chuyên gia nào muốn xuống, đều nói bản thân làm không được phẫu thuật này
Chữa trị cận tĩnh mạch gan tổn thương.
Cho dù Hà Thông hơi tê da đầu, thế nhưng cũng không còn cách nào, không thể thấy chết mà không cứu?
Loại tình huống này bệnh viện CƠ SỞ rất khó cứu chữa.
Ngay lúc Hà Thông không còn cách nào, đột nhiên điện thoại của Trần Thương vang lên.
Sau khi Hà Thông nghe thấy lời nói của Trần Thương, đôi mắt hiện lên ý cười, đối với người trẻ tuổi này, Hà Thông không thể dùng ánh mắt người bình thường mà nhìn cậu ta được, đây là một thiên tài
Bệnh nhân vị vỡ động mạch chủ cậu ta có thể kịp thời cứu được...
Có lẽ, phẫu thuật chữa trị cận tĩnh mạch gan, Trần Thương thật sự có thể?
Kế Khúc nhìn thấy điện thoại của mình vang lên, lập tức sững sờ, người gọi không phải ai khác, mà chính là Hà Thông - Hà chủ nhiệm
Sau khi Kế Khúc nghe điện thoại:
- Chủ nhiệm Hà, xin chào
Hà Thông cười nói:
- Chủ nhiệm Kế, ông cần gì tìm người lung tung, Trần Thương - bác sĩ Trần chính là tiểu tổ trưởng của khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện! - Ông cần gì tìm người khác! Ông để bác sĩ Trần Thương làm là được rồi, cậu ta rất lợi hại
Kế Khúc ngẩng đầu nhìn Trần Thương, nhìn qua thấy Trần Thương này cũng không quá 30 tuổi, hơi nghi ngờ: - Chủ nhiệm Hà, ông nói xem bác sĩ Trần này... bao nhiêu tuổi rồi?
Hà Thông sững sờ:
- Cậu ta ở ngay trước cửa phòng phẫu thuật của các người, là người nhà của người bệnh, chắc cũng không quá 30 tuổi
Kế Khúc cúp điện thoại, nhìn qua Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, thật ngại quá, tính mạng người bệnh quan trọng, tôi không thể không quan tâm.
Trần Thương gật đầu, tỏ ra đã hiểu:
- Không có gì, chủ nhiệm Kế, chúng ta nhanh chóng bắt đầu phẫu thuật đi
Dương Tự Minh bỗng nhiên nhớ tới, trừng to mắt nói:
- Anh chính là bác sĩ Trần! Đúng, tôi nhớ ra anh, tháng trước trên niên hội ngoại khoa Gan mật.
Trần Thương sững sờ, xấu hổ cười:
- Xin chào, tôi là Trần Thương.
Dương Tự Minh hưng phấn gật đầu, nắm tay:
- Xin chào, xin chào, tôi là Dương Tự Minh, chủ nhiệm ngoại khoa Gan mật.
Sau một hồi khách sáo, Trần Thương quay ra nhìn Trần Đại Hải và Tần Duyệt, an ủi vợ của lão Hạ:
- Dì à, sẽ không có chuyện gì, hãy tin tưởng con
Người phụ nữ hai mắt đẫm lệ gật đầu trả lời.
Tần Duyệt cũng an ủi:
- Di, dì đừng lo lắng nữa, Trần Thương rất lợi hại, anh ấy là người rất có danh tiếng ở An Dương, ai cũng có thể cứu chữa được hết
Được rồi, Tần Duyệt là một người hoàn toàn không thể nói khoác.
Nhưng, vào giờ phút này, những lời nói này của cô cũng có tác dụng, khiến người phụ nữ hình như cũng yên tâm hơn.
Bên trong phòng phẫu thuật, Trần Thương mặc đồ phẫu thuật, dường như hào quang cả người của anh đã thay đổi.
Dương Tự Minh phía sau nhìn chằm chằm vào Trần Thương, hơi khó tin, hóa ra
đây thật sự là một ông chủ lớn?
Nhưng lại còn rất trẻ tuổi
Dương Tự Minh hơi hoài nghi, nói với Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, đây là tổn thương cận tĩnh mạch gan.....
Trần Thương gật đầu, không có lên tiếng, bình tĩnh chọn [phẫu thuật JHV] để huấn luyện.
Từ sau khi có được kỹ năng này, Trần Thương thật sự không nghĩ đến lại phát huy tác dụng nhanh như vậy.
Sau khi đến bên cạnh bàn phẫu thuật, bất luận là Kế Khúc hay Dương Tự Minh, đều nhường "Chủ vị" cho Trần Thương.
Các y tá thấy chủ nhiệm họ mời đến ngoại viện, lập tức sửng sốt, sao lại trẻ tuổi thế này, lại còn đẹp trai như thế?
Loại hình ảnh này không được... khoa cấp cứu này không đủ để trừ tà à, nhưng.... thật sự đẹp trai
Trần Thương nhìn cảnh tượng trong khoang bụng, chữ quái đỏ đủ kiểu xuất hiện trong mắt anh.
[Gan bị tổn thương!]
[Xuyên thấu đoạn ruột cong!]
Cuối cùng, phát hiện ra boss ở đằng sau gan: [Quái gây tổn thương cận tĩnh mạch gan: cấp 80, tĩnh mạch gan bị tổn thương, kèm thêm vật lạ cắm vào, xin cẩn thận khi xử lí vật lạ khi chữa trị tổn thương cận tĩnh mạch gan.]
Trần Thương phát hiện, ca phẫu thuật khó khăn nhất chính là cái này, cấp độ lại cao tới 80, cao hơn tất cả các cấp độ kỳ lạ mà Trần Thương đã từng thấy qua trước đây, hơn nữa, toàn bộ khoang bụng, đối với Trần Thương mà nói đó là một hoang ổ của bọn quái vật hoang dã.
Rốt cuộc là đánh quái nhỏ trước, hay là đánh boss trước?
Đây là cả một vấn đề:
Trần Thương phán đoán, nếu như lúc này không xử lí vật lạ ở cận tĩnh mạch gan, tí nữa lúc lấy xiên gỗ, nguy hiểm sẽ tăng lên cao, đến khi đó, một khi bị rạn nứt, máu chảy ra sẽ rất khó khống chế.
Nghĩ đến đây, Trần Thương quay người nói với y tá:
- Dao phẫu thuật:
Dương Tự Minh nhìn thấy Trần Thương lấy dao phẫu thuật, vội vàng chuẩn bị băng gạc.
Chỉ thấy Trần Thương mổ một vết ở ngực và bụng, Kế Khúc vội vàng hỗ trợ.
Dương Tự Minh sửng sốt trong giây lát, đây là một vết mổ ngực - bụng kết hợp? Tại sao là mở ở đây?
Trần Thương không chần chờ di chuyển bàn tay của mình, sau khi mở miệng, cầm kéo cắt bỏ cơ hoành và phúc mạc.... để đến chỗ sâu của tĩnh mạch chủ.
- Hút dịch
Dương Tự Minh vội vàng gật đầu, lúc này, đã có rất nhiều máu và dịch tiết ra trong tĩnh mạch chủ dưới.
Hai phút sau, Trần Thương sử dụng kẹp để làm tách rời nhẹ, lập tức ống gan thứ hai và vùng gan xuất hiện dưới tầm nhìn của mọi người
Dương Tự Minh sững sờ một chút, mở miệng này thật lợi hại, có thể trực tiếp lộ ra vùng bị tổn thương, mặc dù không rõ lắm, nhưng thật đơn giản khi nhìn thấy khu vực bị rách của mạch máu lớn.
Trong lúc nhất thời, Trương Tự Minh vẫn còn nửa nghi nửa ngờ đối với Trần Thương, mà Kế Khúc bên cạnh cũng trừng to mắt, rõ ràng không thể tưởng tượng nổi chi tiết Trần Thương mở miệng vừa rồi, nhưng trong lòng lại ghi nhớ lại
Tiếp theo phải làm sao?
Mọi người nhìn Trần Thương, với tầm nhìn và ánh sáng như vậy không có cách nào tiến hành phẫu thuật?
Lúc này, Trần Thường trực tiếp đưa tất cả kẹp tách, dao mỗ cho Thẩm Tu Viễn ở đối diện.
Thẩm Tu Viễn đầu tiên là sững sờ, sau đó nhanh chóng cầm lấy.
Trần Thương trực tiếp đưa tay cầm lấy điều khiển ở giữa thân đèn của bóng đèn phẫu thuật, hơi điều chỉnh một tí, thấy nguồn sáng ngay lập tức di chuyển một chút, mà lúc này, ánh sáng của bóng đèn halogen với nhiệt độ 6000K đánh tới, lập tức...
Mọi người phát hiện phẫu thuật trong tầm nhìn, có thể nhìn thấy vết rách của mạch máu lớn
Đột nhiên, Dương Tự Minh không nhịn được thốt lên:
- Mẹ nó... lợi hại
Không chỉ có ông ta, tất cả người trong phòng phẫu thuật đều nhìn về phía Trần Thương
Trên mặt viết đầy chữ: tỉ mỉ, hoàn hảo
Bởi vì ngay thời khắc này, ngoại trừ 4 từ này, não họ đều trống rỗng
Tuy nhiên, Dương Tự Minh tự ý thức được sự sơ suất của mình, vội vàng nói:
- Thầy Trần thật lợi hại, nắm chắc chắn chỗ của ánh đèn như thế
Kế Khúc cũng gập đầu phù họa
Mà tay Trần Thương chợt sửng sốt một chút, câu nói này nghe sao cứ là lạ?
Cụ thể là chỗ nào thì không nghĩ ra được.
Trần Thương quay người nói với y tá:
- Bật camera và ghi lại quá trình phẫu thuật, một lát tôi sẽ copy một phần video phẫu thuật.
Ba phút sau:
- Thầy Trần, camera đã được mở
Trần Thương gật đầu, tốt, camera đã chuẩn bị xong, ánh đèn cũng vào vị trí, đã đến lúc biểu diễn kỹ năng thật sự rồi