Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 594 - Chương 595: Tự Nhiên Chui Tới Cửa

Khi bac si mo hack full
Chương 595: Tự Nhiên Chui Tới Cửa
 

- Xã hội này thực chất chính là như thế

Nếu bạn không có tiền, có lẽ không mời được chuyên gia.

Cho dù hiện tại bạn nguy Cơ sớm tối, bác sĩ trong bệnh viện cũng không cách nào làm phẫu thuật, chỉ có thể mời chuyên gia. Nhưng nếu mời, phí chuyên gia phải

do

bạn tự gánh lấy.

Dương Tự Minh thở dài nhìn vợ của ông Hạ. Dựa vào cách ăn mặc của người này cũng có thể nhìn ra đây là người phụ nữ nông thôn chất phác giản dị.

Thế nhưng Dương Tự Minh thật sự không nắm chắc có thể hoàn thành cuộc phẫu thuật này một chút nào.

Tự trách không có cách, phàn nàn những chuyên gia kia thu phí cao cũng không có cách.

Dương Tự Minh thở dài nhìn dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của vợ ông Hà, vừa gọi điện thoại vừa nói:

- Chị cũng đừng quá lo lắng, trước tiên để tôi gọi điện thoại giúp chị liên lạc với chuyên gia trong tỉnh. Đối phương là chủ nhiệm Khoa Ngoại Gan Mật của Đông Đại Nhị Viện, chắc là có thể làm những ca phẫu thuật như thế này. Chị chờ một chút.

Sau khi nói xong, Dương Tự Minh cầm điện thoại đi sang chỗ khác, bắt đầu nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

- Chào giáo sư Vương. Đúng đúng, tôi là Dương Minh Tự. Giáo sư Vương, chuyện là như vậy, ở chỗ chúng tôi có một người bệnh... Đúng, hiện tại chúng tôi có thể tạm thời ổn định tình huống của ông ấy, nhưng thời gian dài thì khó mà nói được. Phải! Đúng đúng đúng.

- Ông có thể xem xét một chút liệu ông có thời gian không? Nếu được thì mau chóng tới một chuyến...

- Được được, vậy để tôi nói một tiếng với người nhà người bệnh ở bên này.

Dương Tự Minh cúp điện thoại, trong lòng thầm mắng một tiếng. Con người giáo sư Vương này mỗi lần mời tới đều phải chi ra một khoản đắt đỏ, hơn nữa còn là người kiêu căng, trong lời nói căn bản xem thường những chủ nhiệm địa phương như họ, luôn có thái độ tự cao tự đại khiến Dương Tự Minh không quá ưa thích.

Thế nhưng có việc cầu người nên cũng đành chịu. Trong ấn tượng của Dương Tự Minh, khả năng làm những cuộc phẫu thuật như thế này của ông ta và giáo sư Tiền Lượng tương đối tốt.

Mà địa vị của Tiền Lượng quá cao, kể cả Dương Tự Minh cũng chưa chắc có thể mời được.

Cúp điện thoại, Dương Tự Minh hít sâu một hơi, quay lại bên cạnh người nhà ông Hà.

- Chị, chuyện là tôi đã liên hệ được chủ nhiệm của Đông Đại Nhị Viện là giáo sư Vương Thọ. Trong tỉnh chúng ta, loại phẫu thuật này ông ấy làm tương đối tốt.

- Nói thật xấu hổ, nếu để tôi làm, xác suất thành công không đến 5%, còn giáo sư Vương có khả năng nâng lên 20%. Nhưng mà... Ý tứ của giáo sư là lần phẫu thuật này nguy hiểm quá lớn, hơn nữa độ khó tương đối cao, cần hai vạn tệ phí chuyên gia.

- Chuyện này... Chị yên tâm, bệnh viện chúng tôi sẽ không nhúng tay, nhưng mà cần chính chị giao cho giáo sư Vương. Nói xong, chính Dương Tự Minh cũng hơi ngượng ngùng.

Dù sao hai vạn tệ cũng hơi nhiều. Hơn nữa, có hai vạn tệ cũng không thêm mấy phần chắc chắn...

“Cả người cả của đều không còn”, câu nói này ở bệnh viện chính là chuyện bình thường nhất.

Là chuyện bi kịch nhất.

Số tiền này đối với một người phụ nữ nông thôn mà nói là cực kỳ khó.

Dương Tự Minh thở dài:

- Đương nhiên, chị cũng có thể tự mình liên hệ chuyên gia... Nhưng mà cần tranh thủ thời gian.

Khi Dương Tự Minh nói câu này xong thì trực tiếp lắc đầu.

Một người nông dân già làm sao biết nhiều chuyên gia như vậy được.

Vợ ông Hà nghe xong quả nhiên hồn bay phách lạc.

Hiện tại, con trai và con dâu còn chưa trả xong khoản vay để mua nhà. Nhưng mà... Dù vậy, người vẫn phải cứu, kể cả vay thêm tiền, chắc chắn phải cứu được. Nếu thật sự không thể có đủ tiền, vậy đành hết cách. Về phần liên hệ chuyên gia, bà chỉ là một người dân bình thường, làm gì biết chuyên gia nào chứ

Nghĩ đến đây, vợ ông Hạ tính nói chuyện.

Trần Đại Hải và ông Dương bên cạnh đã mở miệng nói trước:

- Chị dâu, tiền không phải là vấn đề. Hiện tại em sẽ về nhà lấy, chị chờ một chút.

Nhưng mà Trần Đại Hải lại nhớ đến cái gì, hỏi Trần Thương:

- Tiểu Thương, Con biết chuyên gia này không? Có biết thêm chuyên gia nào khác không?

Vừa rồi Trần Thương đã nghe xong tình hình bệnh tật. Anh đương nhiên biết chuyên gia trong lĩnh vực gan mật, bất kể là Tiền Lượng hay là Chu Hoành Quang ở thủ đô, nhưng mà đối với người tên Vương Thọ này thật đúng là không hiểu rõ.

Họ không có liên hệ nhiều với Đông Đại Nhị Viện, vì lẽ đó Trần Thương cũng không quá quen thuộc.

Nhưng mà tình huống bây giờ rõ ràng không thể trì hoãn. Mời chuyên gia... Không cần thiết.

Bởi vì bản thân Trần Thương biết làm dạng phẫu thuật này.

Tần Duyệt đứng dậy nói:

- Nếu không để con gọi điện thoại cho cha, nhờ cha liên hệ giúp chúng ta?

Trần Thương khoát tay áo:

- Không cần, để con tới đi. Ca phẫu thuật này con có thể làm.

Một câu nói khiến Thẩm Tu Viễn và Dương Tự Minh đều muốn hôn mê.

Mà lúc này, chủ nhiệm Kế Thúc của khoa cấp cứu từ trong phòng phẫu thuật đi ra nói với người nhà:

- Tôi đã liên hệ chủ nhiệm Hà của trung tâm cấp cứu thành phố An Dương giúp mọi người rồi. Ông ấy đã biết tình huống bên này, cũng cực kỳ quan tâm, nhưng mà... Vận chuyển người bệnh nguy hiểm rất lớn. Do đó, ông ấy sẽ nhanh chóng liên hệ chuyên gia giúp mọi người, như vậy so với mời chuyên gia thuận tiện hơn rất nhiều.

Ý tứ này rất rõ ràng là bệnh viện giúp bạn liên hệ, thuộc về mảng viện trợ chữa bệnh, phí phải trả tự nhiên cũng không còn nhiều như vậy.

Vợ ông Hạ nghe được vô cùng cảm kích, suýt nữa quỳ xuống dưới chân Kế Khúc.

Kế Khúc vội vàng đỡ lấy bà, thở dài nói:

- Chị, bệnh viện cơ sở như chúng tôi chính là như vậy, không có cách nào khác. Chúng tôi đã làm hết sức có thể chuyện khác thật hết cách rồi.

Đúng thật. Như Kế Khúc nói, CƠ SỞ Có rất nhiều bất đắc dĩ của CƠ SỞ, đối với những bệnh khó chữa, muốn chẩn trị rất khó.

Có lẽ so với Bệnh viện Nhân dân thành phố ở Tấn Dương, các cơ sở khác thật hơi gượng ép. Nhưng mà... Đứng trước những căn bệnh khó khăn, bệnh viện so với cơ sở cũng có khác nhau bao nhiêu đâu?

Đặc biệt là cấp cứu. Bệnh viện đôi khi không có năng lực cấp cứu, chuyển viện khả năng không kịp... Mời chuyên gia cũng không chắc chắn người ta nguyện ý đến. Dù sao không có lợi không dậy sớm, hơn nữa lại là triệu chứng nguy cấp, tới không chắc chắn có thể khiến người ta vui lòng.

Nói câu không dễ nghe, rất nhiều bác sĩ ở khi này đã bắt đầu muốn nói cho người nhà chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này, Trần Thương lên tiếng:

- Các vị chủ nhiệm, xin tự giới thiệu một chút, tôi là Trần Thương của Tỉnh Nhị Viện. Đối với bệnh tình của người bệnh này, tôi có thể tiến hành phẫu thuật.

Ban đầu Trần Thương không nói bởi vì bệnh viện không thể nào để anh làm. Đây là mạng người, không phải trò đùa, anh cho rằng bác sĩ cả nước đều có thể làm phẫu thuật?

Đương nhiên không được! Bệnh viện có quy trình và quy tắc của bệnh viện, anh nói để anh làm, khi xảy ra vấn đề ai chịu trách nhiệm?

Trách nhiệm chữa bệnh và tranh chấp giữa bác sĩ – bệnh nhân chính là hai vấn đề phiền toái nhất.

Kế Thúc và Dương Tự Minh nhìn thoáng qua Trần Thương, lắc đầu, không nói chuyện.

Trần Thương thấy thế, bỗng nhiên nghĩ đến lời chủ nhiệm cấp cứu Kế Thúc vừa nói, bây giờ Hà Thông đang tìm chuyên gia tới cứu viện. Nghĩ tới đây, Trần Thương cầm điện thoại lên bấm số chủ nhiệm

trung tâm cấp cứu Hà Thông.

Sau khi kết nối, Trần Thương đi thẳng vào vấn đề:

- Chủ nhiệm Hà, chào ông, cháu là Trần Thương. Bây giờ cháu đang ở cửa phòng phẫu thuật bệnh viện nhân dân thành phố Tấn Dương, người bị thương là bác của cháu. Cháu có thể làm cuộc phẫu thuật này, phiền chú giúp cháu nói với bệnh viện bên này một câu... Vâng... Được được... Không vấn đề ạ

Trần Thương cúp điện thoại. Kế Thúc, Dương Tự Minh và Thẩm Tu Viễn đều nhìn anh, hơi kinh ngạc. Người trẻ tuổi này...

Đúng lúc này, điện thoại Kế Thúc vang lên.

Bình Luận (0)
Comment