- Tần Duyệt đứng ở cửa ra vào, nhìn một đống đồ lớn, mười mấy cân trứng gà, hai ba mươi cân gạo kê, còn có một đống lớn những thứ vụn vặt linh tinh tạp nham mà mẹ Trần Thương đưa cho mang về.
Khuôn mặt cảm giác đầy thành tựu
Ông Tần ơi là ông Tần, ba nhìn ba đi theo con được hưởng bao nhiêu vinh dự
Lúc đi, cầm hai cân rượu của ba, lại còn cầm về nhiều đồ đạc đầy ắp như vậy, rất đáng nha
Nghĩ tới đây, Tần Duyệt đã cảm thấy vô cùng đáng giá.
Suy nghĩ... Đợi qua mấy ngày lại trở về một lần nữa
Mẹ Trần Thương nói, phải nuôi thêm mấy con gà mái nữa, lần sau tới sẽ nấu cho Tần Duyệt bồi bổ thân thể, lần sau khi Tần Duyệt tới, mang cho cha mang một con! Dù sao luôn uống rượu của lão cha cũng không tiện.
Tần Duyệt gõ cửa một cái:
- Cha mẹ, mở cửa.
Ký Như Vân và ông Tần đang ngồi ở trong nhà nói chuyện phiếm.
Tần Hiếu Uyên thở dài:
- Vợ à, bây giờ Duyệt Duyệt không có ở nhà, chỉ có mỗi hai người chúng ta, thật là không có ý nghĩa
Ký Như Vân cầm điện thoại, vừa mới xem hết một bài báo « Mẹ chồng đối xử với con rể như thế nàow, nghe thấy ông Tân nói như vậy, lập tức liếc mắt:
- Không phải hai ngày trước ông còn nói, áo bông nhỏ lòng dạ hiểm độc này không thể mặc sao?
Tần Hiếu Uyên cười ha ha một tiếng:
- Đây không phải là nói đùa thôi sao? Đưa cho con gái, đừng nói là hai chai rượu, ngay cả cầm hết cũng không có chuyện gì, nói không chừng đúng lúc cai rượu được nữa nha
Ký Như Vân cười giễu một tiếng:
- Thật hả?
Tần Hiếu Uyên nghiêm túc gật đầu:
- Việc này còn có thể giả à?
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, nghe thấy giọng của Tần Duyệt, ông Tần bỗng nhiên mừng tít mắt:
- Cô gái của tôi trở về rồi, tôi đi mở cửa
Nói xong, ông vội vàng đứng dậy, dép lê cũng đeo ngược, chạy đến chỗ cửa ra vào.
Sau khi mở cửa, nhìn thấy Tần Duyệt, ông Tần cảm thấy cả người tâm trạng tốt:
- Trở về rồi, Duyệt Duyệt! Ôi! Tại sao lại có nhiều đồ như vậy?
Tần Duyệt gật đầu:
- Giúp Con cầm vào với, cái này để con tự cầm, ba cầm phía sau nha.
Ký Như Vân thấy thế, cũng vội vàng để điện thoại xuống, đi ra.
Bà tò mò nhìn Tần Duyệt bao lớn bao nhỏ cầm một đống đồ vật lớn:
- Duyệt Duyệt, mấy cái này là cái gì vậy? Tại sao lại nhiều như vậy? Sau khi ông Tần giúp khiên vào phòng, Tần Duyệt cười nói:
- Đây là đồ mẹ Trần Thương cho con, đây là trứng gà mà gà nuôi trong nhà đẻ ra, đặc biệt thơm, đây là món trứng gà ngon nhất Con từng nếm qua... Đây là gạo kê, gạo kế húp cháo của người ta căn bản không giống với mùi vị của nhà chúng ta... Đây là...
Lúc hai người ông Tần và Ký Như Vân nhìn Tần Duyệt miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt giống như đã thuộc như lòng bàn tay nói về những đồ vừa mang về, có một loại cảm giác khó hiểu...
Tần Duyệt cười hì hì nói:
- Mẹ, cái này chính là mật ong đó, là người trong thôn họ tự ủ gây mật đấy, Con đặc biệt mang về cho mẹ.
- Sáng sớm ngày mai mẹ nếm thử trứng gà này xem, ăn cực kỳ ngon.
Ông Tần khụ khụ một tiếng:
- Duyệt Duyệt, tại sao con lại cầm nhiều đồ về như vậy? Quả thật là không tốt...
Tần Duyệt thở dài:
- Mẹ Trần Thương nhất định để con cầm, thịnh tình không thể chối từ, con cũng muốn để cho hai người nếm thử, cho nên cầm về, sau này Con tốt với bác ấy một chút là được rồi
Ký Như Vận cười cười, người nhà Trần Thương này thật là nhiệt tình.
Tần Duyệt cười hì hì nhìn cha:
- Cha, có một loại cảm giác thắng lợi trở về không? - Cha xem con cầm về nhiều đồ như vậy.
Tần Hiếu Uyên cười nói:
- Cái này bị thu mua à? Con cái nha đầu này.
Tần Duyệt cười đắc ý:
- Vốn chính là vậy nha, cha nhìn hai chai rượu của cha đổi được nhiều đồ như vậy, ba người chúng ta đều có thể ăn, đều có thể dùng, nhiều lợi ích thực tế nha, rượu thì có cái gì mà dùng, mẹ con cũng không cho cha uống, để ở nhà cũng không có việc gì dùng, đúng không?
Ký Như Vân cũng là cười ha ha:
- Ừ, có đạo lý
Ông Tần nghe xong, nói chưa dứt lời, bây giờ vẫn còn đau lòng đây...
Chỉ là... Vì sao nghe thấy Tần Duyệt nói như vậy, đột nhiên cảm thấy hình như không đúng lắm
Tần Duyệt vỗ tay một cái, cười nói:
- Sau khi về con đã nghĩ kỹ, chờ Trần Thương mua xe, sau này mỗi khi đi, con lấy thêm chút rượu cho cha Trần Thương, đúng rồi, lần sau mang cho hai người món ăn dân dã, món thỏ rừng kia, thật là thơm, lúc sau tết, cha Trần Thương nói làm nhiều món ăn ngon một chút để đưa tới cho chúng ta.
Quả nhiên
Ông Tần bị dọa đến suýt nữa bị Parkinson.
Nha đầu này, thực sự là quá đáng nha
Mắt thấy bông vải lòng dạ đen tối này sắp rơi vào tay người khác, ông Tần biến sắc, vội vàng ngăn lại:
- Con cái nha đầu này, rượu kia chính là bảo bối của cha, sao có thể giống nhau hả? Hơi ít đồ này đã muốn lấy rượu của cha! Còn mua xe một rương một tương cầm? Không có cửa đâu...
Tần Duyệt nghe xong lời này, lập tức cắt một tiếng, nhìn mẹ:
- Mẹ, mẹ nhìn cha xem, vì rượu mà không cho hai chúng ta ăn đồ ăn ngon.
Ký Như Vân cũng sắp bị chọc tức bật cười
Nhìn hai người này, tách ra là nhớ không chịu được, đến lúc ở cùng một chỗ thì bắt đầu ồn ào...
- Ông Tần, không phải mới vừa rồi ông nói còn nghĩ cho cô gái của ông hả? Sao bây giờ không muốn nữa à? Tần Hiếu Uyên hỉ mũi trừng mắt:
- Nha đầu này nhanh như vậy đã quên mình họ gì, đã không phải là cùi chỏ ra bên ngoài ngoặt, chỗ nào cũng ngoặt ra bên ngoài.
Một câu, làm cho Tần Duyệt và Ký Như Vân cười to.
Tần Duyệt cười hì hì làm cho vòng tay bên trên cổ tay lộ ra ngoài:
- Cha mẹ, hai người xem, đây là mẹ Trần Thương cho con.
Ký Như Vân và lão Tần hơi sững sờ, sau khi nhìn thấy vòng tay, lập tức trừng to mắt.
Cái vòng tay này... Nhìn có vẻ không tệ
Khuôn mặt ông Tần lập tức thay đổi.
Cái vòng tay phỉ thúy này cực kỳ trong suốt, hơn nữa vừa nhìn đã biết đã trải qua mấy đời, nên mới có màu sắc như thế
Cái này... Cũng không phải đồ vật mua ngoài chợ, đây là đồ gia truyền đó
Nghĩ tới đây, khuôn mặt ông Tần lập tức đen lại:
- Duyệt Duyệt, tháo nó ra! Cất đi, chờ lần sau trở về, trả lại cho mẹ của Trần Thương
Lần này, Ký Như Vân không thiên vị Tần Duyệt, cũng gật đầu nhẹ:
- Đúng vậy, cái này quá quý giá, đây là bảo vật gia truyền của nhà người ta mà?
Sau khi Tần Duyệt nghe thấy, vội vàng nói:
- Đây là bảo vật gia truyền mà mẹ Trần Thương cho con, nói là bà nội của Trần Thương cho dì ấy, bây giờ giao lại cho con.
Ông Tần vội vàng nói:
- Cái này cũng không được, cái này quá quý giá, muốn cho cũng là lúc kết hôn cho
Tần Duyệt nghe đến đó, nhịn không được lắc đầu, trong lòng cô không phải để ý vật này có bao nhiêu quý giá, mà là cảm thấy đây là một loại ý nghĩa, cho dù là một chiếc vòng tay nhựa plastic rẻ tiền cũng không quan trọng, nghĩ tới đây, Tần Duyệt trực tiếp nói:
- Không được, đây là mẹ của Trần Thương người ta tán thành con, Trần Thương cũng nhìn thấy, anh ấy cũng để con nhận.
- Lại nói, con và Trần Thương cũng không phải nói đùa đâu, bọn Con chính là muốn kết hôn, con sẽ không trả lại, con nghĩ kỹ rồi, con cũng muốn tặng cho dì một cái vòng tay.
Sau khi nói xong, Tần Duyệt đứng dậy đi về phòng, tháo vòng tay xuống, cẩn thận đặt vào trong hộp, cất kỹ.
Vật này đối với cô giống như là ý nghĩa phi phàm, chờ Con của mình trưởng thành, cũng muốn giao lại cho con.
Nói trắng ra, đây là một ước định của Cô và mẹ Trần Thương.
Ông Tần và Ký Như Vân nhìn thoáng qua nhau, nhịn không được thở dài. Thật lâu sau, ông Tần nói:
- Tìm thời gian, hai gia đình gặp mặt đi.
Ký Như Vân nhẹ gật đầu, cũng nên gặp mặt rồi.