- Vương Khiêm nghe thấy Nhạc Nhạc tin tưởng mình như thế, khuôn mặt lập tức vui mừng, vui vẻ nói:
- Nhạc Nhạc, tôi như vậy cô cũng thấy yên tâm à? Xem ra kỹ thuật của tôi vẫn là vô cùng đáng tin nha
Nhạc Nhạc nhẹ gật đầu, lại lắc đầu.
Vương Khiêm thấy được trợn tròn mắt, đây là ý gì chứ?
Nhạc Nhạc thở dài một hơi:
- Tôi nghe y tá phòng phẫu thuật nói, khi bác sĩ Trần phẫu thuật ruột thừa luôn phát hiện ruột thừa kỳ quái, xác suất gặp ca bệnh khó cao tới hơn 30%! Mà xác suất của bác sĩ Vương Khiêm Vương lại cực thấp
Mọi người sững sờ, lập tức cười lên ha hả.
Trần Thương lập tức đen mặt...
Tôi TM*... Làm như tôi muốn à?
(DG: TM= ta ma, một câu chửi tục ở Trung Quốc.)
Mặt đen lại trách tôi à?
Giờ khắc này, tâm trạng Vương Khiêm bỗng nhiên vui vẻ.
Trần Bỉnh Sinh cười ha ha một tiếng:
- Tiểu Trần à, cái mặt đen này của cậu trông như chủ nhiệm ấy.
Lúc này, lại đến Lý Bảo Sơn đen mặt, mọi người sững sờ một lát, tiếp một trận cười ha ha ha hả nữa.
Chỉ có mình Trần Bình Sinh là thở dài.
Anh mẹ nó mặt mới thật sự đen đấy
Lý Bảo Sơn nhìn thoáng qua Trần Bỉnh Sinh:
- Bỉnh Sinh, buổi sáng anh đến tìm viện trưởng Thẩm một chút đi, để anh ấy ký tên vào dụng cụ năm nay của chúng ta.
Nói xong, Lý Bảo Sơn đi ra ngoài.
Trần Bỉnh Sinh lắc đầu khẽ thở dài, mẹ nó anh đã trêu ghẹo ai chứ...
Tìm viện trưởng Thẩm ký tên, đây so với việc cắt bỏ đi bộ phận chính của dạ dày còn mệt hơn nữa
Vào lúc mười một giờ trưa, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Y tá Tiểu Lâm vội vàng chạy vào văn phòng, lớn tiếng nói:
- Tiểu học Hướng Nam có một thầy giáo năm mươi bảy tuổi ngực trái bỗng nhiên bị đau đớn kịch liệt, hoài nghi là nhồi máu cơ tim cấp tính
Vừa nghe đến đây, tất cả mọi người lập tức đổi sắc mặt, Trần Thương vội vàng chạy thẳng ra bên ngoài.
Anh nhìn tài xế Dương nói:
- Ông Dương, tiểu học Hướng Nam, có người bệnh nhồi máu cơ tim cấp tính.
Ông Dương không ưa thích gấp gáp vội vàng, đang hút thuốc ở phòng trực ban, sau khi nghe thấy Trần Thương, nhanh chóng đứng lên đi chuẩn bị xe.
Mà Trần Thương mang theo Tiểu Lâm đi chuẩn bị đồ vật kỹ càng chuẩn bị xuất phát, đến bên cạnh xe, bỗng chợt dừng chân lại, nhìn qua Tiểu Lâm nói câu:
- Đi gọi Vương Khiêm cùng đi.
Tiểu Lâm sững sờ:
- Vì sao...
Trần Thương thở dài:
- Cứ coi như mình mang theo linh vật, mang theo... Lỡ đâu lại có việc dùng đến! Tiểu Lâm thấy cũng đúng, vội vàng trở về, sau khi đến cửa phòng làm việc, gấp gáp vội vàng nói:
- Anh Khiêm, bác sĩ Trần gọi anh đi chung cùng với anh ấy.
Vương Khiêm vội vàng gật đầu, đi theo ra ngoài, lúc này xe vừa vặn dừng ở cửa ra vào khoa cấp cứu, ba người bước lên xe, ông Dương khởi động xe, nhanh chóng xuất phát.
Lúc này bên trong phòng làm việc của giáo sư, một đám giáo viên nhìn thấy Mã ở đó đứng xoa xoa tim, khuyên ngăn mãi nhưng vô dụng.
- Thầy Mã à... Trên người ngài không có thuốc à?
Mã Huệ Dân che ngực, khuôn mặt trắng bệch, trên đầu không ngừng thẩm thấu ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, một loại cảm giác sợ hãi như sắp chết đang quanh quẩn trong lòng ông
Toàn thân bất lực, tay cũng đang run rẩy
Đồng sự bên cạnh không biết làm sao, chỉ có thể an ủi:
- Thầy Mã, Cố kiên trì một chút, 120 lập tức tới ngay
Lúc này, chủ nhiệm năm thứ tư vội vàng đi mời hiệu trưởng tới.
Hiệu trưởng thấy thầy giáo Mã nằm rạp trên mặt đất, hai tay che ngực, khuôn mặt trắng bệch
Giật nảy mình:
- Chuyện gì xảy ra? Vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Một thầy giáo trẻ tuổi nói:
- Vừa rồi trong điện thoại di động của thầy Mã bỗng nhiên truyền tới một trận âm thanh khủng bố, tiếp đó thầy Mã lui về sau một bước, ngã rầm trên mặt đất.
Hiệu trưởng vội vàng hỏi:
- Thời gian dài bao lâu? Liên hệ người thân chưa?
Mọi người lắc đầu:
- Còn chưa có liên hệ người nhà nào, chuyện này mới qua 2 phút, chúng tôi chỉ kịp gọi được 120, còn chưa liên hệ đâu.
Mọi người vô cùng tôn trọng đối với Mã Huệ Dân, với tư cách là thầy giáo lâu năm nhất trong tiểu học Hướng Nam, lại vô cùng kính.nghiệp, đối đãi học sinh cũng tốt, thầy Mã Có thể nói là tấm gương tuyệt vời
Người thầy năm mươi bảy tuổi vẫn luôn kiên trì dạy học, không đến muộn không về sớm, nghiêm túc chấm bài tập, thực tình nhắc nhở vì học sinh.
Hiệu trưởng cầm lấy điện thoại trong tay thầy Mã, chuẩn bị liên hệ cho người nhà.
Chỉ thấy điện thoại lưu lại một cuộc giao diện nói chuyện phiếm trong Wechat, ghi chú là:
- Năm thứ tư, ban 3, Vương Nhất Triết.
Bên trong khung chít chất là một đoạn video.
Hiệu trưởng tò mò, ấn mở video, phát hiện là một bài viết văn tự sáng tác.
Một bài viết văn cũng có thể làm thầy ấy bị như vậy?
Là viết thứ đồ gì nha?
Tên của bài viết văn đó là K Anh Hùng Trong Lòng Tôi).
Hiệu trưởng nhìn kỹ lên, khoan hãy nói, viết cũng thực không tồi, cái này vừa nhìn đã nhập thần.
Lúc này, chỉ thấy hình ảnh đột nhiên thay đổi, một âm thanh bén nhọn khủng bố chợt xuất hiện, hình ảnh nháy mắt biến thành một con lệ quỷ khủng bố
Hiệu trưởng biến sắc, bị dọa làm điện thoại lắc một cái, suýt chút ném xuống mặt đất.
Lần này, ông hiểu được, trách không được thầy giáo Mã lại đột nhiên biến thành như vậy.
Đây quả thực là hồ đồ
Hắn lớn tiếng nói:
- Ai là chủ nhiệm lớp năm tư ban ba
Lúc này, một cô gái đi tới:
- Hiệu trưởng, là tôi.
Hiệu trưởng sắc mặt nghiêm trọng, lớn tiếng nói:
- Đi bắt cô gái đó lại cho tôi, sau đó thông báo người nhà đến trường học! Nói với họ, Con của họ giết người rồi, chắc chắn phải đến
Cô gái sững sờ, vội vàng chạy ra bên ngoài
Mà lúc này, hiệu trưởng hít sâu một hơi, tranh thủ thời gian mở ra danh bạ của thầy giáo Mã liên hệ người nhà.
- Chào chị, tôi là hiệu trưởng Lý, đung, tôi và cô cần nói chút chuyện, ài, cô đừng có gấp... Hôm nay thầy Mã ở trường học đột nhiên phát bệnh tim, chúng tôi đã gọi 120... Ừ, đúng
Ngay lúc này, xe cấp cứu 120 đã chạy tới bên trong sân trường. Trần Thương bắt đầu liên hệ địa chỉ cụ thể, Tiểu Lâm và Vương Khiêm cũng vừa đi chuẩn bị phòng
Lúc này, bên trong sân trường đang giờ giải lao giữa giờ, trông thấy một chiếc xe cấp cứu chạy tới, lập tức tò mò quan sát.
Ngay lúc Trần Thương đang chuẩn bị gọi điện thoại, bỗng nhiên có một nam thanh niên trẻ tuổi chạy xuống:
- Bác sĩ, mời theo tôi, trên lầu ba của tòa hành chính.
Trong lúc vừa nói chuyện vừa mang theo ba người chạy về phía trướcC
Vội vàng đi vào văn phòng, Trần Thương nhìn thấy cả phòng toàn người là người, vội vàng nói:
- Tất cả mọi người nhường một chút
Tất cả vội vàng gật đầu, giải tán ra.
Đi vào văn phòng, Vương Khiêm để giường dưới đất, ba người hợp lực nâng người bệnh lên trên.
Trần Thương còn chưa kịp nói chuyện, hiệu trưởng đã gấp gáp vội vàng nói:
- Tôi là hiệu trưởng, để tôi đi đến bệnh viện cùng các cậu
Trần Thương nghe thấy gật đầu, thận trọng nhấc người bệnh lên giường rồi đưa đi tới trên xe cấp cứu.
Trong khi vận chuyển người bệnh nhồi máu cơ tim, chắc chắn phải chú ý cẩn thận, chuyển giường càng phải thật nhẹ, nhanh, chuẩn
Đồng thời bảo đảm tuyệt đối người nằm trên giường được nghỉ ngơi, tâm trạng bình tĩnh, giảm bớt cơ tim tránh hao tổn lượng oxi
Dưới sự hỗ trợ của mọi người, cả đám cẩn thận đặt người bệnh lên xe, vừa mới lên xe, Trần Thương đã không bận tâm gì định cởi quần áo, trực tiếp nhìn Tiếu Lâm nói:
- Cắt quần áo đi! Trước kéo ECG qua
Tiểu Lâm gật đầu, vội vàng nhanh chóng chuẩn bị.
Trần Thương cũng vội làm chuẩn bị bình thở oxi nồng độ cao, cho người bệnh hít thở.
Trong miệng tiếp tục trấn an nói: - Thả lỏng, không cần lo lắng, không có chuyện gì...