- Trần Thương nghe xong, bỗng nhiên sửng sốt, nhìn chiếc hộp màu đen, không ngừng nuốt ngụm nước miếng...
Mặt đen thật sự là sai à?
Nếu có, cũng không đến mức đen đến thế này chứ? Mới sáng sớm đã khai vị cho tôi... Cái này thích hợp không...
Trần Thương dở khóc dở cười.
Đang lúc ngẩn người, người phụ nữ thở dài:
- Bác sĩ cậu mau xem
Trần Thương nhìn người phụ nữ:
- Ừm, tình trạng này bao lâu rồi?
Người phụ nữ thấy Trần Thương nhìn mình chằm chằm, lắc đầu:
- Bác sĩ, không phải nhìn tôi, là xem đại tiện của tôi...
Trần Thương thở dài, được rồi được rồi, ai bảo đây là nghề của mình chứ...
Giờ khắc này, Trần Thương vô cùng ngưỡng mộ Vương Khiêm.
Có lẽ cấp cứu cần chính là anh hùng như cậu ấy, bỗng nhiên giờ khắc này, anh hơi phàn nàn Lý Bảo Sơn, đường đường là chủ nhiệm, chẳng lẽ không biết ngày thường đắp nhiều mặt nạ chút sao?
Mà thôi, mà thôi
Trần Thương cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn kỹ, ừm, rất thô... Màu xám trắng... dài, mảnh...
Trần Thương nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ dáng dấp yếu ớt.
Người phụ nữ hình như cũng phát hiện cái đồ chơi này hơi quái dị, mặt đỏ lên:
- Mấy ngày nay táo bón, ngày thường không chú ý, hôm nay đi bồn cầu đều không có đi được...
- Bác sĩ... Cậu đừng nhìn tôi, cậu nhìn nó.
Trần Thương gật đầu:
- Vâng, cháu lại đi, tôi đã biết.
Trần Thương ngẩng đầu hỏi:
- Trước đây có mắc bệnh gì hay không? Uống loại thuốc nào? Có thể ăn qua đồ ăn gì?
Người phụ nữ như có điều suy nghĩ:
- Ừm... Trước đây bị bệnh trĩ, năm ngoái làm phẫu thuật, các thứ khác cũng không có gì...
- A, đúng, bữa tiệc gần đây tương đối nhiều, ăn cơm khá nhiều dầu mỡ, thuốc... Không uống.
Sau khi Trần Thương nghe xong:
- Như vậy đi, cháu sẽ hỗ trợ kiểm tra máu và nước tiểu cho bác, còn có chức năng gan xem có vấn đề hay không.
Người phụ nữ gật đầu, không từ chối, nhưng vẫn tò mò hỏi:
- Bác sĩ, tôi không hiểu, tôi hỏi một câu, đại tiện của tôi màu xám, tại sao phải kiểm tra máu và nước tiểu, không phải nên kiểm tra đường tiêu hóa hả?
Trần Thương sững sờ...
Bác cho rằng đại tiện là do đường tiêu hóa rửa sạch sẽ cho bác rửa thành màu trắng à?
Chỉ là bác sĩ không chỉ trị bệnh cứu người, vẫn phải phổ cập một chút khoa học kiến thức chữa bệnh, chẳng qua bác sĩ trong nước khuyết thiếu, tài nguyên chữa bệnh thiếu thốn, vì vậy nhiều khi bác sĩ không có thời gian kiên nhẫn đối với người bệnh.
Đương nhiên... Kỳ thật có thể có vài bác sĩ cũng không hiểu...
Chớ nói chi là một buổi sáng sớm tốt đẹp thế này, một bác sĩ khoa cấp cứu, ăn no không có việc làm, nghiêm túc thảo luận một vấn đề liên quan tới đại tiện với người bệnh
Trần Thương giải thích nói:
- Bình thường sở dĩ đại tiện có màu vàng nâu, đây là bởi vì tế bào gan bai tiết mật tiến vào gan tuần hoàn ruột, đi qua một loạt sự thay đổi hoá học, mật bên trong lá gan màu vàng xanh biến thành màu vàng nâu, đồng thời theo đại tiện bài xuất ra bên ngoài cơ thể.
Nếu đường mật bị tắc nghẽn, lối đi mật tiến vào đường ruột tắc nghẽn dẫn đến bên trong đường tiêu hóa không có dịch mật, dẫn đến đại tiện sẽ có màu đất sét xám trắng.
Nói đơn giản một chút, chính là thuốc màu không tiến vào đường tiêu hóa được, vì lẽ đó dẫn đến bạc màu
Trần Thương giải thích cũng coi như rõ ràng dễ hiểu, người phụ nữ ôm lấy cái hộp, vội vàng rời đi...
Liên tiếp nhìn mấy người bệnh, Trần Thương về tới văn phòng.
Lúc này, Vương Khiêm đang ăn điểm tâm.
Trần Thương sững sờ:
- Hôm nay sao đi làm sớm vậy?
Vương Khiêm thở dài:
- Đừng nói nữa, gần đây Vợ mang thai, có thai khó chịu, tôi sáu giờ đã dậy rồi, ở lâu mỗi một phút trong nhà thì sẽ bị mắng
Trần Thương nhìn bữa sáng của Vương Khiêm, bánh quẩy tào phở hiếm thấy.
Lập tức tò mò hỏi:
- A? Cái này không phù hợp phong cách của anh? Bữa sáng KFC xa hoa của anh đâu?
Vương Khiêm lắc đầu:
- Vợ Có thai khó chịu, chỉ có một dạng đồ vật có thể trị, vì thế nên không có tiền?
Trần Thương lập tức tò mò:
- Thứ gì, thậm chí ngay cả Có thai khó chịu cũng có thể trị? Tôi phải học! Có tác dụng phụ không? Có gì không tốt cho con hay không?
Vương Khiêm cười thần bí:
- Sẽ không, dùng tốt là dùng tốt, mà hơi đắt tiền một chút, cậu nhìn tôi chi tiêu buổi sáng trực tiếp giảm bớt đến 5 khối.
Trần Thương càng thêm tò mò:
- Thứ gì dùng tốt như thế?
Vương Khiêm ném bánh quẩy vào trong tô phở, khuấy khuấy, chậm rãi ung dung nói:
- Chữa khỏi bách bệnh
Trần Thương sững sờ:
- Chữa khỏi bách bệnh?
Vương Khiêm gật đầu:
- Mua cái túi xách, chữa khỏi bách bệnh nha, cậu chưa từng nghe chưa? Dế nhũi...
Trần Thương lập tức kịp phản ứng
Trong đầu Vương Khiêm này chứa là cái gì vậy? Ngày hôm qua (tan nát cõi lòng 1 vừa vặn có thể tiếp nhận, hiện tại lại có
chữa khỏi bách bệnh)...
- Trách không được độc thân, Thương nhi, cậu cần đi theo tôi học nhiều một ít...
Vương Khiêm cắn một miếng bánh quẩy, đắc ý nói...
Mà Trần Thương trông thấy trên bánh quẩy dính đầy đậu hủ, bỗng nhiên chăm chú nhìn Vương Khiêm:
- Anh Khiêm nhi, tôi nói cho anh một việc
Vương Khiêm gật đầu:
- A! Anh nói đi.
Trần Thương nghiêm túc nói về người bệnh sáng sớm hôm nay:
- Vừa rồi tôi khám hai người bệnh, một phụ nữ, đại tiện... ừm... màu sắc, chiều dài không sai biệt lắm...
Sau khi Trần Thương kể xong, quay người rời đi.
Vương Khiêm ngơ ngác nhìn thoáng qua bữa sáng chính mình, nghĩ tới nghĩ lui, ăn cũng không được, không ăn cũng không được...
Nhưng ăn đi, quá cách ứng với, không ăn thì, buổi sáng khẳng định phải ra ngoài chạy, khẳng định phải đó...
Đây quả thật là một vấn đề đau đầu! Nghĩ tới đây, Vương Khiêm lắc đầu, ai...
Ròng rã thời gian một buổi sáng, Trần Thương phát hiện ánh mắt Vương Khiêm nhìn mình rất ngoan ngoãn, nghĩ tới đây, anh không khỏi thở dài, oan oan tương báo khi nào mới dứt.
Y ta Nhạc Nhạc đi vào văn phòng bác sĩ, Lý Bảo Sơn thấy Nhạc Nhạc, vội vàng nói:
- Nhạc Nhạc, phẫu thuật của mẹ CÔ...
Nhạc Nhạc trừng to mắt, vội vàng cười nói:
- Chủ nhiệm, không cần làm phiền ông.
Lý Bảo Sơn sững sờ:
- Không làm nữa?
Nhạc Nhạc cười nói:
- Không phải, không phải, chủ nhiệm ông bận rộn như vậy, một ca phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa đơn giản, không cần đại tài tiểu dụng.
Lý Bảo Sơn mỉm cười:
- Không sao, tôi tìm bác sĩ Vương Khiêm làm là được.
Lý Bảo Sơn sững sờ:
- Nếu không cô tìm tiểu Trần? Tôi cảm thấy Tiểu Trần phẫu thuật ruột thừa rất ưu tú.
Nhạc Nhạc nghe thấy vậy, lập tức lắc đầu:
- Không cần, không cần, tôi cảm thấy bác sĩ Vương Khiêm làm tốt vô cùng, không cần làm phiền bác sĩ Trần.
Lý Bảo Sơn thấy Nhạc Nhạc kiên quyết như thế, nhẹ gật đầu, đi ra ngoài.
Trần Thương cũng hơi tò mò:
- Nhạc Nhạc, CÔ... Có phải có thành kiến gì đối với tôi hay không?
Nhạc Nhạc sững sờ, lập tức cười nói:
- Không có, không có, làm sao có thể có thành kiến chứ?
Trần Thương ồ một tiếng, anh luôn cảm thấy là lạ, lập tức nói:
- Vậy tôi... Đi làm trợ thủ cho anh Khiêm nhi thôi.
Nhạc Nhạc nghe xong, biến sắc, kém chút quỳ xuống
- Bác sĩ Trần, anh Trần, đại gia Trần... Anh bỏ qua cho mẹ tôi đi
Mọi người trong văn phòng sững sờ, lập tức tò mò nhìn sang, chẳng lẽ có bí mật gì không thể cho người khác biết?