Hiệu trưởng nói một câu lập tức làm cho người một nhà đỏ mặt im lặng
Hoàn toàn chính xác, trẻ con không hiểu chuyện, người lớn các người không hiểu chuyện hả? Lúc này, trong lòng Vương Nhất Triết cực sợ
Cậu không ngờ, chỉ đơn thuần một hành vi đùa ác của mình lại dẫn đến hậu quả như vậy.
Cậu thấp thỏm lo âu nắm chặt nắm đấm, nhìn một đám bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng đi tới đi lui xung quanh, thấp thỏm lo âu.
Quay người liếc mắt nhìn vợ của thầy Mã, tranh thủ cúi đầu, Sợ bị phát hiện.
Vợ của thầy Mã cũng lo sợ bất an cùng đợi kết quả, năm nay thầy Mã đã năm mươi bảy tuổi, lập tức hưởng thanh phúc niên kỷ, Con cháu cả sảnh đường, hiệu trưởng nhiều lần khuyên ông lui về hàng hai được rồi, nhưng ông còn là không bỏ xuống những đưa bé được, đời này thời gian đều dạy học trồng người, nơi nào có nói buông xuống liền có thể buông xuống?
Vương Nhất Triết con mắt thỉnh thoảng nhìn sang, tranh thủ thời gian rụt đầu lại.
Nghe thấy hiệu trưởng lớn tiếng quát muốn báo cảnh, giờ khắc này Vương Nhất Triết lập tức sợ choáng váng.
Nước mắt ào ào chảy xuống.
Thế nhưng là nghĩ đến thầy Mã còn đang cấp cứu, vội vàng dùng tay áo dụi mắt một cái.
Nhưng mà... mình phải ngồi tù hả?
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Triết tủi thân nhìn thoáng qua “Hậu viện đoàn” ở sau lưng.
Sau lưng cậu là cha, mẹ, còn có cả ông bà, tất cả đều ngồi ở chỗ đó, cậu mới nhẹ nhàng thở ra...
Lúc này, bà của cậu đang ôm một đứa bé, đây là em trai của Vương Nhất Triết.
Mẹ kéo Vương Nhất Triết qua, ôm vào trong ngực, an ủi:
- Bảo bối không có chuyện gì! Không khóc không khóc, họ chỉ hù dọa Con thôi, không khóc.
Vương Nhất Triết cảm nhận được mùi vị quen thuộc.
Mỗi lần mình làm chuyện sai, mẹ đều sẽ bảo vệ mình.
- Mẹ ơi, con không muốn ngồi tù, con không muốn bị cảnh sát bắt đ...
Người phụ nữ nghe xong, vội vàng an ủi:
- Còn đừng sợ, hiệu trưởng chỉ dọa con thôi, con mới 10 tuổi, không tính là phạm tội, cảnh sát sẽ không bắt con...
Trần Thương và Vương Khiêm đứng bên cạnh nghe thấy câu nói này, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo
Con trai của cô kém chút hù chết thầy giáo, cô còn nói không sợ?
Chẳng lẽ chỉ vì câu ta mới mười tuổi nên cảnh sát sẽ không bắt?
Cô có văn hóa đúng không?
Có hiểu pháp luật thật không? Có văn hóa thì có thể giáo dục hài tử như thế à?
Đứa bé đang trong độ tuổi phá phách, cô lại có thể dùng kiến thức luật pháp như vậy để "Giáo dục” và “Bảo vệ" Con trai của cô?
Người đàn ông bên cạnh hơi tức giận, kéo tay cậu bé muốn lôi ra ngoài:
- Lúc nào em còn che chở cho nó! Cũng tại do em quá nuông chiều nó, điện thoại đâu? Đưa cho anh
Người phụ nữ nghe vậy, lập tức tức giận:
- Bây giờ con mình đã thành như vậy, anh muốn hù chế nó mới chịu hả? Nó mới mười tuổi! Hiểu biết cái gì? Anh còn quát em?
Người đàn ông hít sâu một hơi, bệnh viện nhiều người như vậy, anh thực sự không muốn mất mặt xấu hổ, cúi đầu nhìn chằm chằm Vương Nhất Triết:
- Điện thoại đâu? Đưa cho cha
Vương Nhất Triết vừa lấy điện thoại ra đã bị người phụ nữ cướp đi.
Lúc này, hai cảnh sát nhân dân đi tới.
Chân tướng đã rất rõ ràng, nhưng nhìn Vương Nhất Triết mới mười tuổi, hai người thở dài.
Chuyện do một đứa bé gây ra
Loại chuyện này đơn giản nhất, cung phiền toái nhất.
Đăng ký xử lý, phê bình giáo dục... chỉ có chút chuyện đơn giản như vậy.
Thế nhưng, xét đến cùng vẫn do người lớn trong nhà giáo dục.
Cảnh sát lớn tuổi hơn nói:
- Cha mẹ đứa bé đi với chúng tôi một lát.
Mẹ của Vương Nhất Triết nghe thấy vậy, vội vàng nói:
- Đồng chí cảnh sát, đứa bé không hiểu chuyện, anh cho nó một cơ hội đi, có thể không ghi lại ở trong hồ sơ hay không? Đây là chỗ bẩn cả đời của nó.
Lúc này, cảnh sát trẻ tuổi nhịn không được nói:
- Chẳng lẽ trong ấn tượng của Cô, phạm sai lầm thì không có khái niệm bị trừng phạt hả?
Sau khi người phụ nữ nghe thấy vậy thì lập tức đỏ mặt.
- Chúng tôi sẽ giáo dục, hơn nữa bây giờ nó còn đang đi học, chúng tôi cũng không có thời gian, chờ sau lần này trở về, chúng ta chắc chắn sẽ quản giáo nó thật tốt, cho nó một cơ hội được không?
Lúc này, Vương Khiêm nghe không nổi nữa, đi tới.
- Cho Con trai cô một cơ hội để sửa chữa sai lần thì rất đơn giản, thế nhưng... Ai cho thầy Mã cơ hội?
Giọng nói Vương Khiêm rất to, trực tiếp làm cho tất cả mọi người ở đây chấn động.
Đúng
Ai cho thầy Mã một cơ hội?
Người phụ nữ còn muốn giản biện:
- Đứa bé cũng không phải muốn như vậy, có thể nó chỉ muốn chỉ đùa với thầy giáo một chút, đúng không?
Lúc này, Vương Nhất Triết đã không biết làm sao, chỉ cảm giác đầu bị mẹ mình ấn xuống một cái, nhẹ gật đầu.
Ừm, cái này mới giống ngày thường, những việc làm của trẻ nhỏ, tuyệt đại đa số không phải là do cha mẹ làm chủ đạo à?
Người lớn làm, trẻ nhỏ học, cái này không phải là phương thức giáo dục giống như giật dây con rối à?
- Lại nói, thầy Mã không phải có bác sĩ các anh à, đây là trách nhiệm của các anh, các anh chắc chắn phải cứu sống thầy Mã, bao nhiêu tiền chúng tôi cũng nguyện ý bồi
Người phụ nữ hình như đã giống cố kỵ gì nữa.
Chẳng qua là lời này để mọi người khịt mũi coi thường.
Người đàn ông nghe không nổi nữa:
- Em có thể ngậm miệng lại không? Có người nào giáo dục con cái như em không? Sau này sớm muộn cũng xong đời
Người phụ nữ nghe vậy thì nổi giận:
- Em giáo dục không tốt, vậy anh giáo dục đi? Anh suốt ngày chỉ có công việc, có khi đến tối cũng không về nhà, sao anh không quản con trai của mình đi? Bây giờ xảy ra vấn đề thì lại trách em? Anh chỉ biết mắng chửi người khác
Người đàn ông quát lớn:
- Anh còn không phải là vì cái nhà này à? Anh phải đi làm nuôi gia đình, còn em thì sao? Mỗi ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, em làm được cái gì rồi? Giúp chồng dạy con, con dạy con trai thành cái gì?
Mắt thấy người nhà này muốn rùm beng.
Cảnh sát vội vàng ngăn lại:
- Được rồi, bây giờ không phải là lúc tranh cãi, tới đi, trước ghi tên đã.
Người đàn ông đứng dậy:
- Để tôi viết, chắc chắn phải xử lý nghiêm khắc
Cảnh sát sững sờ, thở dài:
- Đứa bé không lớn, mấu chốt phải xem người lớn thế nào, chúng tôi có thể làm gì? Lần này là đùa ác, lần sau thì sao? Lỡ như đứa bé cầm cái bật lửa đốt phòng ở người ta thì cũng là đùa ác à?
Người phụ nữ ôm Vương Nhất Triết, người đàn ông đi qua, một cước đạp lên, đứa bé nháy mắt bị đá ra ngoài, té lăn trên đất, oa oa khóc lớn.- Vương Nhất Triết, Con đứng lên cho cha
Người đàn ông la lớn.
Người phụ nữ biến sắc, đứng dậy đuổi theo đứa bé, muốn ôm.
Người đàn ông bỗng nhiên quát lớn:
- Nếu như hôm nay em còn dám bảo vệ nó thì chúng ta ly hôn, nó sắp gây ra án mạng, em còn che chở nó, em là muốn hại nó có biết không? Người phụ nữ do dự một chút, kín đáo đưa điện thoại cho bà nội, chuẩn bị đứng dậy.
Nháo kịch lại lần nữa trình diễn.
Người xung quanh đều nhìn một màn này.
Khi mọi người đang tranh chấp, đứa bé đang được bà nội ôm bỗng nhiên và một tiếng khóc lớn lên, ngay sau đó đứa bé bắt đầu run rảy! Bà cụ lập tức biến sắc, lớn tiếng nói:
- Bác sĩ! Đứa bé bỗng nhiên Co giật, nhanh mau cứu nó
Cha mẹ Vương Nhất Triết đang chuẩn bị vật lộn vội vàng chạy như bay đến.
Khuôn mặt sợ hãi, đặc biệt là người phụ nữ, dọa đến không biết làm sao.
- Bác sĩ, mau cứu đứa bé
Trần Thương nhíu mày, vội vàng nói với y tá:
- Liên hệ khoa Nhi.
Sau đó hỏi bà cụ:
- Sao đứa bé đang bình thường lại tự nhiên Co giật?
Trong lòng bà cụ vẫn còn sợ hãi nói:
- Vừa rồi... Nó đang cầm điện thoại chơi, ấn mở một cái video...