Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 613 - Chương 614: Linh Vật

Khi bac si mo hack full
Chương 614: Linh Vật
 

Không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì, một đứa trẻ chỉ mới không đến ba tuổi đã sớm biết nghịch điện thoại.

Tùy ý ấn mở cái video, tò mò cầm chơi.

Không nghĩ tới, còn là một cái video chơi khăm đó.

Đứa trẻ được bác sĩ khoa Nhi vội vàng đón đi.

Chẩn đoán bệnh là “Bị động kinh ở trẻ em”

Cũng chính là vì em bé sau khi bị hoảng sợ, đột nhiên phát tác bệnh động kinh, lúc phát tác bất tỉnh ngã bổ về phía trước, hai tay hai chân run rẩy, miệng sủi bọt mép, kêu sợ hãi, gấp gáy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hoảng sợ bất an,... vân vân.

Cũng là triệu chứng phổ biến bên trong hội chứng bệnh động kinh ở trẻ em.

Nhưng, trị liệu vẫn tương đối phiền phức, cần nằm viện xử lý.

Lúc này, Vương Nhất Triết rốt cuộc không có người che chở, quyền đấm cước đá, đều không tiếc

Nếu không phải cảnh sát ngăn lại, người phụ nữ này điên lên còn đáng sợ hơn đàn ông

Ca phẫu thuật của thầy Mã rất thành công, ngực rõ ràng giảm bớt đau đớn, nhưng vẫn cần tiếp tục trị liệu, được nội khoa tim mạch dẫn vào nằm viện.

Nhìn thấy cha mẹ Vương Nhất Triết quyền đấm chân đá đánh cậu bé trước khoa cấp cứu, hiệu trưởng lập tức nói:

- Không cần đánh nữa, giáo dục trẻ con thật tốt là được rồi

Đáng tiếc, không có người nào nghe anh.

Thiên đạo có luân hồi, trời xanh bỏ qua cho ai?

Đứa trẻ đầu gấu gây nguy hiểm cho thầy Mã, người phụ nữ bảo vệ con của mình.

Thế nhưng, nếu khi có một đứa trẻ khác tạo nên thương tổn cho con của mình, cái này lại là một chuyện khác.

Nhưng nếu tỉ mỉ nghĩ lại, thật sự là bởi vì Vương Nhất Triết sai à?

Là Vương Nhất Triết cho em trai xem video hả?

Xảy ra chuyện như vậy, đến tột cùng nguyên nhân ở đâu?

Suy nghĩ thật kỹ lại thì vô cùng đáng sợ

Có đôi khi, phương thức giáo dục và quan niệm sai lầm, có thể thật sẽ trong lúc vô ý vô tình, cuối cùng làm ảnh hưởng đến chính người nhà của họ.

...

...

Chuyện thầy Mã xong xuôi, Trần Thương và Vương Khiêm cũng về lại khoa cấp cứu.

Trần Thương thở dài:

- Anh Khiêm à, anh cũng sắp chuẩn bị được làm cha, có chuẩn bị gì chưa?

Sau khi Vương Khiêm nghe vậy, sửng sốt một chút, nghĩ đến chuyện vừa rồi, thật sự là hơi tức giận.

Đánh đập trẻ em thật sự là phương thức giáo dục chính xác nhất hả?

Vương Nhất Triết có lỗi, thế nhưng nó mới mười tuổi, biết cái gì chứ

Sai lầm tất cả là do cha mẹ thôi.

Thế nhưng lại không có cách, cha mẹ không thừa nhận, mà chỉ biết áp đặt cái sai của mình lên người con nhỏ, rồi đánh đập?

Vương Khiêm cười nói:

- Đến lúc đó tôi sẽ đưa nó đến bệnh viện đimỗi ngày mang theo nó đi làm, anh cảm thấy thế nào?

Trần Thương liếc mắt:

- Tôi cảm thấy anh còn không sống lâu được vậy

Vương Khiêm cười lên ha hả:

- Nói đùa.

- Có điều việc anh nói tôi thật sự cần coi là chuyện quan trọng, giáo dục trẻ con khi còn bé cần thiết như vậy, thật đừng nên cho đi đường quanh co.

- Tôi đang nghĩ có nên để bà xã từ chức, ở nhà trông con nhỏ thật tốt hay không.

- Bằng không tôi bận rộn như vậy, khẳng định là không được.

Trần Thương nhẹ gật đầu, hoàn toàn chính xác, làm bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ cấp cứu, mỗi ngày đi sớm về tối, tăng ca là chuyện bình thường, giường bệnh viện còn quen thuộc hơn so với giường trong nhà.

Đoạn thời gian trước, khi trở bác sĩ Hồ ở bệnh viện một tuần rồi mới về nhà, bất thình lình phát hiện, bản thân không ngủ được.

Lạ giường

Quen thuộc cái giường đơn ở phòng trực ban, về đến nhà liên tục mất ngủ vài ngày, ông Hồ ngủ không được lăn qua lăn lại tìm vợ mình nói chuyện phiếm, nói luôn cảm thấy là lạ chỗ nào.

Làm cho bà xã thấp thỏm lo âu một trận, cho rằng chồng mình phát hiện cái gì

Mà cũng đúng thật là tri kỷ, bà lấy ga giường vỏ chăn từ trong ra ngoài, tất cả đều ném đi đổi mới rồi.

Ông Hồ bởi vậy vui vẻ vài ngày, mỗi ngày khen bà xã mình hiền lương thục đức, dọn dẹp đồ trong nhà ngay ngắn rõ ràng, để hoan nghênh ông, trong ngoài đều đổi mới hết.

...

...

Trần Thương và Vương Khiêm trở lại văn phòng, cũng lười đi ra, dứt khoát đặt thức ăn ngoài.

Nhìn Vương Khiêm lấy ra đơn thu phí sáu túi đường Glu-cô, Trần Thương không còn cách nào đành phải mời khách.

Có điều Trần Thương tò mò hỏi:

- Không phải năm người à? Làm sao lại sáu túi thế?

Vương Khiêm cười ha ha một tiếng:

- Tôi uống hai túi nha

Trần Thương liếc mắt, anh là cái thùng cơm...

Lúc này, không ít y tá trẻ đều ăn cơm trong văn phòng bác sĩ, cười nhìn Vương Khiêm nói:

- Bây giờ anh Khiêm không giống ngày xưa nha, cơm trưa MacDonald xa hoa của anh đâu?

- Đúng đấy, bây giờ đến cả glucose cũng cần uống thêm một bịch.

Vương Khiêm không thèm để ý, yên tâm thoải mái nói:

- Giờ tôi đang muốn tích lũy tiền mua sữa bột cho con, không giống ông chủ Trần nha, đến giờ còn là một cẩu độc thân, không có bạn gái, không cần tặng quà, không có ngày kỷ niệm, càng không có một bà xã mang thai cả ngày hậm hực đâu

- Quan trọng nhất chính là, giờ tôi chỉ làm lính bên dưới của ông chủ Trần thôi đấy

Nói đến đây, Vương Khiêm bỗng nhiên thốt lên:

- Bây giờ, mục đích của tôi chính là phục vụ thật tốt cho ông chủ Trần, đi đâu cũng đi theo.

Trần Thương không muốn phản ứng Vương Khiêm, một thân thường phục đứng dậy đi vào phòng trực ban.

Lúc này, Vương Khiêm cũng bỗng nhiên kịp phản ứng:

- Đúng rồi, tôi phát hiện một chuyện vô cùng kinh khủng

Một đám y tá trẻ vội vàng nói:

- Chuyện gì?

- Các người không cảm thấy kỳ quái à? Dáng dấp Trần Thương đẹp trai như vậy, người lại tốt, bây giờ thu nhập cũng khủng như thế, còn là đối tượng quan trọng được bệnh viện muốn bồi dưỡng, sắp tới có thể là chủ nhiệm Trần, tại sao lại không tìm được đối tượng chứ?

Đám y tá lập tức sửng sốt:

- Đúng nha

Thường Lệ Na một mặt bát quái nói:

- Bác sĩ Trần có phải có cái gì giấu chúng ta hay không?

Một câu trực tiếp làm nóng bầu không khí bàn ăn

Từng miệng nhỏ bát quái càng nói càng xa.

Sau khi Trần Thương tới cửa nghe thấy vậy, trực tiếp trợn tròn mắt

Còn không quay lại, đám người này đều muốn đem chính mình nói thành “Giáo sư Trần đến từ hành tinh khác” mất.

Mắt Nhạc Nhạc ánh lên ngôi sao nói:

- Bác sĩ Tiểu Trần à, tôi có nên giới thiệu một vài đối tượng cho anh hay không?

Trần Thương liếc mắt:

- Ăn của cô đi

...

Bỗng nhiên Vương Khiêm cười nói:

- Thương nhi, vì sao bây giờ anh ra ngoài cấp cứu đều ưa thích lôi kéo tôi vào nha?

Vừa Thường Lệ Na lập tức:

- Y y y... Anh Khiêm thật vô cùng buồn nôn.

Trần Thương cũng sững sờ:

- Anh muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối.

Vương Khiêm nghĩ nghĩ:

- Lời nói dối có êm tai không?

Trần Thương gật đầu:

- Cầu vồng đánh rắm

Vương Khiêm nghe xong, lập tức hài lòng, lúc này nói:

- Vậy thì nghe lời nói thật đi.

Trần Thương còn chưa lên tiếng, bỗng nhiên Tiểu Lâm nở nụ cười:

- Anh Khiêm, anh biết vì sao sáng hôm nay, bác sĩ Trần bảo tôi trở về gọi anh không?

Vương Khiêm sững sờ:

- Đương nhiên là bởi vì kỹ thuật tôi quá cứng đó, ra ngoài cấp cứu hình như... chưa từng chết người nào

Nói đến đây, đến chính Vương Khiêm cũng trợn tròn mắt

- Mẹ nó, mình có trâu bò như vậy à? Sao mình lại không có phát hiện chứ

Trần Thương che mặt thở dài, thằng nhãi mặt trắng này có thể xưng u thần.

Tiểu Lâm lập tức cười ha hả:

- Dĩ nhiên không phải, lời nói nguyên vẹn của bác sĩ Trần là: Mang theo anh Khiêm mặt trắng ra ngoài... Coi như mang theo một linh vật, hôm nay thầy Mã không có vấn đề, đều là công lao của anh đấy

Vừa nghe lời này, tất cả người trong phòng lập tức nở nụ cười.

Vương Khiêm một mặt ngốc nghếch, đứng hình tại chỗ.

Mà Trần Thương gãi đầu một cái, cười xấu hổ:

- Buổi tối mời anh uống glucose, đến khi nào no mới thôi.

Bình Luận (0)
Comment