Trần Thương đã rút ra kinh nghiệm từ lần này
Khi đi theo xe cấp cứu ra ngoài, chỉ cần đưa người bệnh về thành công có thể thu được một ngàn điểm kinh nghiệm hằng ngày. Nếu như được đưa về là một cái xác không hồn, kinh nghiệm hàng ngày thu được tụt xuống chỉ còn hai trăm.
Thế là kể từ đó, mỗi lần Trần Thương lên xe đều sẽ mang theo Vương Khiêm.
Anh phát hiện chỉ cần mang theo Vương Khiêm ra ngoài, xác suất mang về cả cơ thể và linh hồn sẽ lớn hơn một chút. Nhằm tuân theo châm ngôn vì dân phục vụ, nâng cao xác suất cấp cứu thành công cho người bệnh, cộng thêm mục đích tăng kinh nghiệm của Trần Thương, hiện tại Vương Khiêm biến thành bảo bối giữ xe.
Ban đầu thầy Dương còn khịt mũi coi thường.
Thế nhưng thời gian dần trôi, ông phát hiện chuyện này thật đúng là kỳ quái. Vì thế ông cố ý chụp một bức ảnh có Vương Khiêm, đổi hình nền điện thoại của mình thành chân dung anh ta.
Đối với chuyện này, Vương Khiêm chỉ có thể bất lực cười khổ.
Tháng mười hai, thời tiết lạnh hơn một chút, quần áo người đi trên đường mặc rõ ràng cũng tăng thêm rất nhiều.
Khoảng thời gian này bận rộn khiến Trần Thương rất ít khi đến Đông Đại Nhất Viện. Hôm nay Vương Khiêm trực ban, Trần Thương đi ra thật sớm, đi đến Đông Đại Nhất Viện.
Vừa lúc đi ngang cổng viện, mấy người trong gian hàng cạnh cổng cười nói:
- Tiểu tử kia, lâu lắm mới thấy cậu đến đây đấy.
Trần Thương sững sờ, lập tức cười nói:
- Vâng, gần đây cháu bận việc.
Ngay lúc Trần Thương đi qua khoa cấp cứu thì thấy xe cấp cứu 120 dừng ở cửa ra vào, bác sĩ Ngô Bằng của khoa cấp cứu nhanh nhẹn tổ chức công tác cứu viện.
Trần Thương tò mò muốn đi lên phía trước, nhưng chân vừa bước ra lại rụt trở về…
Mình xuất hiện sẽ không làm tăng thêm bệnh tình cho người bệnh chứ?
Nghĩ đến đây, Trần Thương không nhịn được lắc đầu, sao có thể
Bản thân mình thuộc thế hệ nối nghiệp chế độ chủ nghĩa xã hội mới, sao có thể tin tưởng những thứ vô lý như thế này.
Nghĩ tới đây, Trần Thương quyết định vào xem có cần ra tay giúp một chút hay không.
Vừa đi qua, Ngô Bằng đã lên tiếng hỏi thăm:
- Trần Thương à?
Trần Thương gật nhẹ đầu:
- Bận à?
Ngô Bằng gật đầu, đứng dậy gấp gáp đẩy cáng cứu thương vào phòng cấp cứu.
Trần Thương cũng không muốn quấy rầy, chuẩn bị quay người rời đi.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Anh chính là… Trần Thương, bác sĩ Trần của Tỉnh Nhị Viện đúng không?
Trần Thương quay người nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, cấp bậc không lớn, mặc quần áo trung tâm cấp cứu đang đứng ở cửa ra vào.
Trần Thương gật đầu nhẹ:
- Đúng vậy, anh là…
Người thanh niên kia nghe xong, lập tức vui vẻ nói:
- Em làm ở trung tâm cấp cứu ở thành phố, em tên là Lưu Bân.
- Bác sĩ Trần, em có nghe về anh. Hiện tại, toàn bộ trung tâm cấp cứu đều biết nếu gặp phải trường hợp khẩn cấp là về tim thì chỉ cần tìm anh thì sẽ không thành vấn đề.
Sau khi Trần Thương nghe xong lập tức cười lúng túng. Cái này hơi quá khoa trương rồi.
Nhưng mà… nghe thật khiến người ta thoải mái, tinh thần thanh thản…
- Cậu khách khí rồi, không đến mức khoa trương như vậy đâu.
Trần Thương vừa cười vừa nói.
Lư Bân lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Thật. Đây không phải do em nói, là chủ nhiệm Hà tự mình nói với tụi em trong lúc họp để làm tốt công tác vận chuyển khẩn cấp trong lúc cấp cứu. Gặp phải trường hợp vô cùng nguy hiểm như thế này, hoặc là đưa đến bệnh viện Tâm Huyết Quản tìm viện trưởng Tần, hoặc là đưa đến Tỉnh Nhị Viện tìm Trần Thương.
Trần Thương nghe thấy lời này, thật sự là vô cùng sợ hãi.
Viện trưởng Tần chính là Tần Nhạc Minh, là viện trưởng bệnh viện Tâm Huyết Quản, xuất thân làm cấp cứu, am hiểu nhất là điều trị bệnh về ngoại khoa tim, cùng với Vương Hướng Quân của Đông Đại Nhất Viện, Trương Bồi Nghĩa của bệnh viên nhân dân tỉnh, Lý Bảo Sơn của Tỉnh Nhị Viện hợp thành bốn nhân vật quyền uy nhất trong lĩnh vực cấp cứu ở An Dương.
Nhưng mà xét về đẳng cấp hay cấp bậc, Tần Nhạc Minh đều cao hơn một chút. Dù sao người ta cũng là viện trưởng bệnh viện Tâm Huyết Quản.
Trần Thương nghe thấy tên tuổi của mình lại có vẻ ngang hàng với Tần Minh, điều này có phải mang ý nghĩa rằng mình có thể chạy về nói với chủ nhiệm Lý Bảo Sơn: Cháu hiện tại đã là kim cương, còn chú vẫn chỉ dừng lại ở bạch kim thôi hay không
Được rồi, vẫn phải suy nghĩ đến cảm nhận của người già một chút.
- Đúng rồi, bác sĩ Lư, người vừa rồi được đưa đến bệnh viện đã xảy ra chuyện gì?
Lư Bân mỉm cười:
- Gọi em là tiểu Lư là được rồi. Nhắc tới người bệnh này thật giống như một trò đùa.
Trần Thương sững sờ:
- Ồ? Chuyện gì xảy ra?
Lư Bân mở miệng giải thích:
- Người này là chúng em đưa từ phòng tập thể hình về, bị tạ tay đè lên ngực, vì tổn thương nên ngất đi. Nhân viên công tác của phòng tập thể hình đó thấy anh ta nửa ngày không có phản ứng gì nên gọi 120.
Sau khi Trần Thương nghe xong thì lập tức sửng sốt.
Phòng tập thể thao và khoa cấp cứu hợp tác rất nhiều là hoàn toàn chính xác. Dù sao luôn có một số người không chỉ làm thẻ ở phòng tập thể thao, mà thỉnh thoảng còn phải đến bệnh viện làm thẻ, anh thường xuyên nghe nói có người bị chấn thương do tập thể dục.
Trần Thương hỏi:
- Cụ thể là chuyện gì xảy ra?
Lư Bân cười nói:
- Nhắc tới cũng rất khôi hài. Người khác lúc tập thể dục đều mang tai nghe nghe nhạc dance, còn người này, anh biết người ta nghe cái gì không?
Trần Thương sững sờ:
- Trữ tình? Bi thương?
Lư Bân thở dài:
- Nếu anh ta nghe nhạc thì cũng không đến mức biến thành như thế này. Đang phát trong tai nghe chính là Quách Đức Cương tấu hài
- Anh ta đang nghe bỗng nhiên cười đau sốc hông, lập tức bị mất lực, tạ trong tay không được cầm chắc nên trực tiếp rơi xuống đè trước ngực, ngay tức khắc dọa sợ người xung quanh.
Trần Thương nghe xong suýt nữa bật cười.
Lúc tập thể dục nghe cái gì không nghe, lại đi nghe Quách Đức Cương tấu hài. Nếu anh nghe quyển tiểu thuyết « Khi Bác Sĩ Mở Hack » một chút thì cũng không đến mức biến thành như vậy.
Anh đây cũng không phải là tìm việc vui cho mình, mà là tìm thú vui cho người.
Nhưng mà, chuyện tạ rơi xuống người này cũng rất là nguy hiểm, rất dễ dàng tạo ra một vài ngoại thương nghiêm trọng, đặc biệt là ở bộ ngực, nơi chứa trái tim và hệ thống mạch máu dày đặc.
- Nhưng người này nhìn qua cũng không nghiêm trọng, đã đưa tới chỗ gần nhất.
Lư Bân cười cười,
- Bác sĩ Trần, em có thể kết bạn Wechat với anh không?
Trần Thương gật đầu:
- Có thể, thường xuyên giao lưu nhé.
Lư Bân gật đầu:
- Ha ha, bác sĩ Trần, anh là thần tượng của em đấy! Em nghĩ làm mấy năm ở trung tâm cấp cứu xong sẽ đi bệnh viện làm việc.
Trần Thương hiếu kì hỏi:
- Cậu vừa mới tốt nghiệp hả?
Lư Bân gật đầu:
- Em vừa tốt nghiệp năm ngoái, là khoa Y học Lâm sàng đại học Đông Dương. Đúng lúc đó trung tâm cấp cứu tuyển người nên em đi luôn, nhưng em vẫn muốn làm bác sĩ ngoại khoa.
Nói xong, đồng nghiệp của Lư Bân cũng ký tên bàn giao ở chỗ y tá xong, họ gấp gáp rời đi.
Trần Thương ở bên ngoài nói chuyện trên trời dưới đất, người bệnh đã nhanh chóng làm xong thủ tục X-quang ngực.
Bác sĩ Ngoại khoa Tim mạch là phó chủ nhiệm Bách Kiến Minh cũng được mời tới.
Vài năm trước, Bách Kiến Minh cũng chỉ là một bác sĩ chủ trị lớn tuổi. Sau này vị trí phó chủ nhiệm thừa ra chỗ trống ông mới thuận lợi thăng cấp.
Ngô Bằng đưa phim chụp X-quang cho Bách Kiến Minh:
- Chủ nhiệm Bách, chú xem một chút xem có vấn đề gì không, cần làm kiểm tra gì nữa không?
Bách Kiến Minh nhận lấy phim X-quang, cẩn thận cân nhắc một chút:
- X-quang ngực cho thấy vấn đề không lớn, không nhìn ra điều gì khác thường, hẳn là không bị thương mạch máu lớn và trái tim.
- Nhưng mà… Vẫn phải tiếp tục kiểm tra, cũng không thể qua loa. Nếu không thì làm như vậy đi, chuyển tới Ngoại khoa Tim mạch, tôi để bác sĩ Trương tiếp nhận, mau chóng hoàn thiện kiểm tra tổng quát.