Tính tính tính... Tính toán cái con mẹ nó, tôi tủi thân muốn khóc luôn rồi đây.
Tôi tính toán cho anh lâu như vậy, chuyện của anh tôi coi trọng đến như vậy, để ý như vậy... Thế nhưng sinh nhật của tôi anh cũng đều không thèm để ý, còn đi học
Thế nhưng vừa vặn xé nát, cô lại nhặt lên.
Dụi mắt một cái, chạy vào phòng trực ban.
Sau đó tủi thân bắt đầu tính toán.
Ước chừng lúc sáu giờ, bỗng nhiên Trần Thương gọi điện thoại đến.
Tần Duyệt không hề nghĩ ngợi, trực tiếp tắt máy
Trần Thương sững sờ, con nhóc này khẳng định là tức giận đây.
Nghĩ tới đây, Trần Thương lại gọi lần nữa.
Tần Duyệt thấy cuộc gọi đến của Trần Thương, thì tức giận nói:
- Làm cái gì? Vội vàng thế
Trần Thương nghe thấy giọng nói của Tần Duyệt, nhịn không được cười nói:
- Cái này... Hôm nay là sinh nhật của em, anh đã đặt phòng ăn trước rồi, anh muốn mời em ăn cơm.
Tần Duyệt nghe thấy lời nói của Trần Thương thì nước mắt cũng đều muốn rớt xuống
Thì ra anh vẫn còn nhớ rõ...
Anh ấy thế nhưng đã đi đặt trước phòng ăn cho mình.
Nghĩ tới đây, cái mũi của Tần Duyệt cảm thấy chua chua.
Cô là người chịu không được khi người khác đối xử tốt với mình, khi nghe thấy Trần Thương rộn suốt một ngày lại đi đặt trước phòng ăn cho mình, cô đã cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Giọng nói cũng hơi nghẹn ngào:
- Đang ở đâu? Em đi xe qua...
Sau đó Trần Thương nghe thấy, bỗng nhiên cảm giác có phải mình hơi bắt nạt người ta hay không?
Trần Thương cười nói:
- Em muốn đi nhà hàng Tây nhất, vậy đến nhà hàng Tây Chris đi.
Tần Duyệt nghe xong, nhất thời vui vẻ, cười hì hì nói:
- Anh đợi một lát, em lập tức đến ngay
Nghĩ tới đây, Tần Duyệt cũng không đoái hoài tới việc thay quần áo, cô mặc luôn bộ đồ đó vội vã đón xe đi đến nhà hàng Tây Chris.
Trên đường đi, trong đầu của cô không ngừng hiện ra những cảnh diễn ra trên TV.
Mặc dù biết rất rõ rằng Trần Thương không thể nào sẽ lãng phí như vậy, không có tư thế tổng giám đốc bá đạo như thế, cũng sẽ không có đa tài đa nghệ như vậy...
Nhưng là con gái thì lòng ai lại không luôn mang ảo tưởng
Nhà hàng Chris là nhà hàng Tây trang trí xa hoa nhất thành phố An Dương, nghe nói lập tức sẽ được Michelin bình phẩm sát sao, giá cả một bữa cơm rất cao, tầng cao nhất của cao ốc Đông Lâm ở thành phố An Dương, nếu hỏi nơi nào có thể trông thấy cảnh đêm đẹp nhất của thành phố An Dương, cũng có thể trông thấy sông Phần chậm rãi chảy xuôi, có thêm một vị trí gần cửa sổ nữa, thì đây tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
Đáng tiếc... Vị trí gần cửa sổ rất khó để đặt trước
Đột nhiên Tần Duyệt cảm thấy mình mặc một thân như thế này đến đây ăn cơm Tây quả thật có chút quá qua loa rồi...
Nữ chính trong phim một thân xinh đẹp đều mặc váy liền áo.
Vừa tới dưới lầu, đã có phục vụ viên đang chờ đợi ở trong phòng ăn, vừa nhìn thấy Tần Duyệt đã mở miệng hỏi:
- Chào ngài, ngài có phải là tiểu thư Tần Duyệt hay không ạ?
Tần Duyệt sững sờ, nhất thời sửng sốt:
- Phải
Phục vụ lại mỉm cười, tiếp tục nói với cô:
- Trần Thương tiên sinh để nói tôi đợi ngài ở phía dưới này, để tôi đưa ngài tới phòng ăn.
Nhìn quy cách đãi ngộ cao như thế này, trong lòng của Tần Duyệt cảm thấy ngòn ngọt, tên này cũng không tệ nha.
Thang máy trong suốt, có thể nhìn thấy phong cảnh phía bên ngoài, rất nhanh đã đến tầng cao nhất.
Tần Duyệt bước ra, đã nhìn thấy cửa ra vào theo phong cách quý tộc Châu u thời Trung cổ, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Phục vụ viên cùng nhau nói:
- Hoan nghênh đã ghé thăm
Mang theo Tần Duyệt vừa vặn tiến vào chỗ ngồi trong phòng ăn, một lát sau Tần Duyệt bỗng nhiên sững sờ:
- Trần Thương đâu?
Phục vụ viên cười thần bí.
Lúc này, bỗng nhiên tiếng đàn dương cầm chậm rãi vang lên.
Một bài trữ tình bằng dương cầm lãng mạn đến cực điểm vang lên bên tai của tất cả mọi người, chính giữa phòng ăn, một vệt ánh sáng chiếu thẳng lên người người đàn ông mặc âu phục trắng đang đánh đàn dương cầm.
Tần Duyệt nhìn thấy bóng người này, trong lòng lập tức như muốn vỡ ra
Cùng với tiếng đàn dương cầm đang vang lên
Tất cả mọi người trong phòng ăn cũng không khỏi dừng lại động tác ở trong tay.
Đây là bài hát mà Trần Thương đã lựa chọn, cũng là khúc dương cầm trữ tình mà anh am hiểu nhất, « A Comme Amour » của Richard Clayderman, đây là một nhạc khúc đầy đủ tình cảm.
Tiết tấu âm thanh hơi chậm lại
Bản thân Trần Thương cũng rất đắm chìm trong bản nhạc đó.
Mà lúc này, Tần Duyệt đang nhìn Trần Thương tấu đàn dương cầm ở giữa đài, hai mắt nhất thời hiện lên ngôi sao
Cho tới bây giờ cô cũng không hề nghĩ tới, hình ảnh bên trong phim truyền hình sẽ xuất hiện ở bên cạnh cô vào giờ khắc này.
Cô cảm thấy mình chẳng qua là một người vô cùng bình thường, Trần Thương cũng giống như thế, cô sẽ ảo tưởng về tình yêu, ảo tưởng những đồ vật tốt đẹp nhất trên TV nhưng cô biết rõ ràng chúng chỉ là ảo tưởng, mà mình thì đang sống ở một thế giới hiện thực.
Thế nhưng khi cô nhìn thấy Trần Thương giống như bạch mã hoàng tử chậm rãi tấu đàn dương cầm, âm thanh nhẹ nhàng vang lên, hình như cô đã trở thành nhân vật nữ chính ở bên trong những câu chuyện xưa kia
Trong lúc nhất thời, cô nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện một bức tranh:
Một đầu đường nhỏ phủ kín đầy lá rụng
Quanh co khúc khuỷu không biết đi về phương nào
Hai bên là đại thụ che trời
Lá cây đã trở nên vàng óng
Một cơn gió thổi tới làm chúng chầm chậm bay xuống
Nếu như có thể cùng người yêu sóng vai đồng hành
Chính là chuyện hài lòng hạnh phúc đến cỡ nào
Nắm lấy tay người cùng nhau đến bạc đầu
Bức tranh này cực kỳ giống thời gian cô và Trần Thương yêu nhau, hai người bọn họ cũng ở cùng một chỗ vào khi mùa thu, một bài « A Comme Amour » này, tựa như Trần Thương đang ghé vào lỗ tai cô nói những lời thì thầm, hứa hẹn một đời một kiếp anh yêu em.
Không biết qua bao lâu, tiếng đàn dương cầm cũng dừng lại, lúc này, Trần Thương đứng dậy, tay nâng một đoá hoa tươi, chậm rãi đi tới chỗ Tần Duyệt
Trong lúc nhất thời, Tần Duyệt liền cảm thấy mình đã đỏ mặt.
Nhìn Trần Thương cao lớn đầy soái khí, một thân mặc âu phục đầy soái khí, cùng một đoá hoa hồng đỏ tươi như lửa, cộng thêm gương mặt đẹp trai anh tuấn ấy, so với nhân vật nam chính trên TV còn soái khí hơn! Thật là có khí chất lắm mà
Cho tới bây giờ, cô cũng không hề nghĩ Trần Thương lại có thể đẹp trai được đến như vậy
Trong lúc nhất thời, Tần Duyệt hơi kích động tay cũng đều có chút run rẩy, có chút không biết phải làm thế nào, có chút khẩn trương, cũng có chút thấp thỏm
Ngay lúc này, Trần Thương đi tới trước mặt Tần Duyệt, một đoàn dàn nhạc chậm rãi đi ra.
Bọn họ kéo đàn violon, thanh âm không lớn không nhỏ, vây quanh bên cạnh chỗ của hai người, âm nhạc thư giãn, cực kỳ giống với bộ dạng vốn có của tình yêu.
Trần Thương nhìn Tần Duyệt, anh nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, chậm rãi cất tiếng nói:
- Anh đã quen biết em được một ngàn không trăm hai mươi mốt ngày, cùng em yêu nhau một trăm lẻ hai ngày, có lẽ thời gian này không quá dài, thế nhưng em ở trong lòng của anh cũng đã trú ngụ cũng rất lâu rồi
- Em nói với anh rằng, anh là mối tình đầu của em, từ rất lâu rồi, anh vẫn luôn muốn làm một người tốt nhất, anh muốn dành tất cả tình yêu tốt đẹp nhất trên đời mà anh biết có biểu diễn cho em xem.
- Anh sợ mình làm không tốt, để cho em cảm thấy tình yêu nhưng mà cũng chỉ có như vậy mà thôi
- Anh hi vọng cũng như đã dốc hết tất cả sức lực của mình, cho em một tình yêu đơn giản nhất, hạnh phúc nhất, lãng mạn nhất...
- Sau này quãng đời còn lại của anh, tất cả đều là em
- Tần Duyệt, gả cho anh đi