Nói đến đây, Trần Thương quỳ một chân xuống đất, mở nhẫn kim cương ra, ánh đèn nhất thời chiếu xuống, chiếc nhẫn kim cương màu hồng kia được tỉ mỉ điêu khắc, chiếu sáng rạng rỡ, nhất thời tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy chấn động
Thật đẹp
Tần Duyệt cảm thấy hô hấp bất ngờ trở nên dồn dập, cho tới bây giờ cô chưa thấy qua chiếc nhẫn kim cương nào xinh đẹp đến như vậy
Chiếc nhẫn kim cương bên trong phim truyền hình cũng không đẹp mắt đến như vậy
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng đàn violon, xung quanh là tiếng vỗ tay của tất cả mọi người.
Ngay lúc này, thực khách xung quanh nhao nhao lấy hoa tươi ra chậm rãi đi tới
Vây hai người lại một chỗ, tất cả mọi người đều chậm rãi nói một câu.
- Gả cho anh ấy đi
- Marry him
- ?
- Sposalo
...
Không biết bao nhiêu loại ngôn ngữ tụ lại, giữa vô số bông hoa tươi rực rỡ.
Tần Duyệt òa khóc như một đứa bé.
- Em đồng ý
Nước mắt chảy xuống gò má của cô, cuối cùng cô cũng có được một màn thổ lộ như trong mơ rồi.
Một cô gái ngốc nghếch, cũng có thể có được loại tình yêu trong mộng như thế này.
Chuyện này đối với Tần Duyệt mà nói, có lẽ thật sự là một giấc mơ.
Một giấc mơ mà cô vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại.
Trần Thương chậm rãi đeo chiếc nhẫn kim cương màu hồng lên ngón tay của cô, hai người xúc động ôm chặt lấy nhau
Xung quanh là nhạc khúc lãng mạn của dàn nhạc.
Còn có cả đám người đang nâng hoa tươi trong tay kia, cùng tiếng vỗ tay rả rích không dứt.
Kỳ thật, Trần Thương cũng không biết sẽ có chuyện như vậy.
Chẳng qua anh chỉ đặt trước một vị trí trong phòng ăn, đặt trước hai người trong dàn nhạc mà thôi...
Những cái khác không có bất kỳ quan hệ gì với anh.
Lúc này, anh nhìn ra phía ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy Trịnh Quốc Đàm và Lenacus đang cười cười đứng vỗ tay cho anh, nhất thời trong lòng ấm áp.
...
Phòng ăn của nhà hàng này là sản nghiệp của bản thân Trịnh Quốc Đàm, ông chẳng qua chỉ làm một chuyện rất bình thường, miễn phí cho tất cả mọi người ở đây, chỉ cần họ đưa ra một lời chúc phúc đẹp nhất mà thôi.
Bởi vậy mới có chuyện giống như ngày hôm nay
Trịnh Quốc Đàm cũng hi vọng, có thể giúp người hoàn thành ước vọng, giúp Trần Thương một màn thổ lộ đầy dư vị đáng giá với Tần Duyệt
Trịnh Quốc Đàm nhìn Trần Thương, rồi nhìn qua Lenacus cười nói:
- Khi tôi và Ái Hương kết hôn, tôi không có tiền mua nổi một chiếc nhẫn, tôi đã bỏ ra hai nhân dân tệ để mua một chai Coca Cola, lấy cái móc kéo kia để làm chiếc nhẫn, thế nhưng không ngờ Ái Hương lại đồng ý lời cầu hôn của tôi.
Lenacus cười nói:
- Ông bạn già à, câu chuyện xưa này ông đã nói với tôi mấy trăm lần rồi, rốt cuộc ông muốn biểu đạt cái gì đây hả?
Trịnh Quốc Đàm liếc mắt nhìn ông, mở miệng nói:
- Tôi muốn nói là, ông có thể bán cho tôi một chút cổ phần Coca Cola, để tôi đưa cho vợ của tôi xem như lễ vật hay không
Lenacus nhịn không được bật cười:
- Đồ Trịnh giảo hoạt
...
...
Trần Thương nhìn thoáng qua Trịnh Quốc Đàm và Lenacus, cười cảm kích.
Lenacus ồn ào đi đến:
- Hôn cô ấy đi
Người xung quanh nghe thấy vậy cũng nhao nhao ồn ào theo:
- Hôn cô ấy
- Hôn cô ấy đi
...
Không khí vô cùng náo nhiệt, một lúc sau, mặt Tần Duyệt đã đỏ bừng, là kích động, cũng là cảm động, càng nhiều hơn nữa chính là hạnh phúc.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn mắt Trần Thương, dù sao làm cái này trước mắt bao người, vẫn có một chút thẹn thùng
Mà Trần Thương lại nâng gương mặt của Tần Duyệt lên, nhìn chằm chằm Tần Duyệt.
Mỗi chữ mỗi câu nói:
- Anh yêu em
Đôi mắt Tần Duyệt trong lúc nhất thời cũng vô cùng nóng rực, cô nhìn chằm chằm Trần Thương, trong đầu có hai tên tiểu nhân đang không ngừng đánh nhau.
Cô trực tiếp lấy hết dũng khí, lôi đầu Trần Thương tới
Nhất thời
Một nụ hôn định tình
Màn này, trong đầu Tần Duyệt đã tập luyện không biết bao nhiêu lần, chân phải hơi nhếch lên trước...
Giờ khắc này, Tần Duyệt cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn nhiều so với những minh tinh kia, mà Trần Thương thì soái khí hơn những bạch mã hoàng tử ở bên trong phim truyền hình kia
Cô thật sự rất vui sướng
Sinh nhật năm 2019
Đây là một mốc thời gian mà đời này Tần Duyệt tuyệt đối cũng không bao giờ quên được.
Mà Trần Thương bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện
Nếu như cùng đặt chung ngày kết hôn và ngày sinh nhật vào một ngày... thế có phải là có thể bớt một ngày kỷ niệm hay không?
Cái này... là một ý kiến rất có tính thiết thực à nha.
…
…
Tần Duyệt nhìn Trần Thương, thận trọng hỏi:
- Trần Thương, anh mua nhẫn kim cương này ở nơi nào thế?
Trần Thương cười nói:
- Trên Taobao, một trăm hai mươi nhân dân tệ, còn được miễn phí vận chuyển! Hơn nữa lại được giảm năm nhân dân tệ nếu đánh giá năm sao đấy nha.
Tần Duyệt liếc mắt, vừa tức vừa cười nói:
- Ôi chao... Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng anh thật sự mua nhẫn kim cương lớn như thế, thế thì cái này quý cỡ nào
- Nhưng mà cũng thật là xinh đẹp à nha
Trần Thương khụ khụ một tiếng, em cũng có thể bán lại mà, một trăm hai mươi nhân dân tệ lại bán thành một trăm năm mươi...
Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng nói:
- Em đại khái... sẽ không bán đâu?
Tần Duyệt nhất thời nở nụ cười:
- Đây chính nhẫn kim cương dùng để cầu hôn phải không, anh nghĩ em khờ chắc?
Trần Thương liếc Tần Duyệt, sợ đầu óc cô không dùng được nên vội vàng nghiêm mặt nói:
- Anh đùa với em, đây là do một người bạn cho anh, mới đấu giá ở nước Pháp, giá trị liên thành, anh liếc mắt nhìn trúng, cảm thấy nó đặc biệt thích hợp với em đấy
- Tiếp đó người ta còn mời nhà thiết kế chuyên môn nổi tiếng Tiffany thiết kế một chiếc nhẫn kim cương này cho em, em nhìn chiếc nhẫn đi, có tên của em đúng không?
Tần Duyệt nghe xong lời này, nhất thời trợn tròn cả mắt.
Sau đó vội vàng cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên có đánh dấu qy...
- Bạn bè nào của anh mà có thể dễ dàng tặng anh phần quá đắt đến như vậy cơ chứ?
Lúc Tần Duyệt nói chuyện, Lenacus cũng đã vừa vặn đi qua, tay đưa tới một bình rượu đỏ, cười lên tiếng:
- Tôi cảm thấy cái nhẫn kim cương này rất thích hợp với cô! Có lẽ đây chính là duyên phận hay chăng?
Trịnh Quốc Đàm cũng cười nói:
- Đã quấy rầy các người rồi, chúng tôi là đến chúc phúc cho hai người, tiểu Trần, chúc mừng cậu, người có tình cuối cùng cũng thành thân thuộc nha.
Trần Thương vội vàng đứng lên giới thiệu:
- Trịnh tổng, Seaton tiên sinh, đây là Tần Duyệt.
- Tần Duyệt, người này là Trịnh Quốc Đàm - Trịnh tổng, người này là Lenacus Seaton tiên sinh, kim cương cũng chính là Seaton tiên sinh tặng cho anh, ngài ấy còn mời nhà thiết kế Tiffany thiết kế nên nhẫn kim cương nữa đó.
Tần Duyệt nghe vậy, vội vàng gật đầu cười:
- Chào các anh, cảm ơn Seaton tiên sinh, cảm ơn Trịnh tổng, lễ vật này quá quý giá.
Lenacus cười nói:
- Tôi cảm thấy được làm bạn với Trần, so với kim cương không có linh hồn này phải có giá trị hơn nhiều, chúc mừng hai người, hôn lễ chắc chắn nhớ phải gọi tôi, tôi có chuẩn bị lễ vật sẵn đó
Trần Thương cười cười, nhân viên phục vụ đứng phía sau đã bưng tới hai ly rượu đỏ.
Trịnh Quốc Đàm cười nói:
- Tôi không quấy rầy hai người nữa, người thanh niên trẻ tuổi, chúc cậu và vợ hạnh phúc.
Lenacus lại đưa tới rượu đỏ:
- Tặng cho các cậu, dùng cơm vui vẻ nhé.
Khi hai người kia rời đi, Tần Duyệt một mặt hồ nghi nhìn Trần Thương:
- Tại sao anh biết họ? Trịnh Quốc Đàm chính là thủ phủ ở An Dương
Trần Thương thở dài:
- Cơ duyên xảo hợp.
Thế là anh bắt đầu kể lại quá trình mình quen biết Trịnh Quốc Đàm, cũng nói khái quát về vết sẹo trên khuôn mặt vợ ông ta.
Tần Duyệt nghe tự nhiên nhiệt huyết sôi trào, cô không ngờ Trần Thương lại lợi hại như vậy
Với tư cách là fan hâm mộ trung thành của Trần Thương, Tần Duyệt đối với chuyện này là nhiệt tình tới cực hạn, hai mắt chăm chú nhìn Trần Thương.