Trần Thương ngay từ đầu đã mở một bình rượu đỏ, bởi vì uống mấy chén, Tần Duyệt hơi đỏ mặt.
Nhìn cảnh đem bên ngoài cửa sổ thành phố An Dương, Tần Duyệt bỗng cảm thấy không quá chân thật.
Dù sao... Dù cho Tần Hiếu Uyên là viện trưởng, cô cũng không ngờ dạng đãi ngộ cao quy này, mang theo kim cương hồng năm ca-ra, ở phòng ăn xa hoa lại còn được uống rượu đỏ thượng hạng.
Thời khắc chỉ có trong mơ nay đã thành hiện thực.
Thế nhưng lúc này, Tần Duyệt lại rất muốn thoát khỏi, bèn nghĩ cách lôi kéo Trần Thương đi ăn lẩu tỉnh rượu.
Dù sao nơi này hơi hư ảo, điều Tần Duyệt hối hận nhất là không chụp được vài bức ảnh, không thể bảo tồn hồi ức tốt đẹp như thế.
Cơ hội như vậy khả năng chỉ có một lần, Tần Duyệt chỉ hi vọng có thể giữ lại chút dư vị tinh tế.
Một bữa cơm, ăn hơn một giờ.
Theo yêu cầu của Trịnh Quốc Đàm, tất cả thức ăn được mang lên đều vô cùng đặc sắc.
Khi Trần Thương gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, thì biết hôm nay nhà hàng miễn phí bữa ăn.
Trần Thương chỉ biết cười, lắc đầu, đang muốn đứng dậy rời đi.
Mà lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới, cầm trong tay hai cái USB.
- Trần tiên sinh, chào ngày, vừa rồi ngài thổ lộ tâm trạng, chúng tôi đã giúp ngài lưu lại! Hơn nữa, là Trịnh tổng mời đạo diễn chuyên nghiệp nhất, dùng tới một số camera chuyên môn, bây giờ đã hoàn thành biên tập, và đây là thành phẩm.
Chỉ một câu nói đã làm hai người thật sự hơi sửng sốt.
Cái này cũng có thể làm?
Cũng quá tri kỷ rồi?
Trách không được người ta có thể thành công như vậy?
Anh có thể nghĩ tới người ta cũng có thể nghĩ ra được, anh không thể nghĩ tới người ta cũng có thể giúp anh suy nghĩ, dạng người này anh có lý do gì từ chối chứ?
Sau đó, lúc đi xuống từ phía trên, cái bĩu môi của Tần Duyệt đã cho thấy cô hơi không vui.
Trần Thương nhất thời trợn tròn mắt:
- Làm sao vậy? Sao lại không vui?
Tần Duyệt đi trên đường, chân mang giày thể thao đá lên hòn đá, thở dài:
- Anh nhìn mình đi, ăn mặc thật đẹp, một thân âu phục trắng, giống như bạch mã hoàng tử, chắc chắn lên hình sẽ đẹp, lại nhìn em đi, mặc không ra làm sao, áo thun, quần thể thao, giày thể thao... Cái này nào giống trang điểm trước khi được cầu hôn cơ chứ
- Thậm chí càng làm cho em giống như cô bé lọ lem
Tần Duyệt nghĩ đến hình ảnh bên trong USB, tâm lý đã thấy rất khó chịu.
Phải biết rằng đây chính là lúc hạnh phúc nhất, nhưng bản thân lại không phải mỹ nữ, mà Trần Thương thì chỉ mặc đồ ở trên TaoBao
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng.
- Đây là muốn cho em niềm vui bất ngờ thôi! Thế nào, có vui vẻ chứ?
Tần Duyệt gật đầu:
- Vui vẻ, rất vui vẻ
Trần Thương vẫn như trước đây đưa cô đến dưới lầu, Tần Duyệt lại chủ động gọi tên anh, sau đó kéo lại, trực tiếp hôn anh một cái.
- Cám ơn anh, Trần Thương! Cảm ơn vì đã làm cho em cảm thấy tình yêu tốt đẹp đến như thế nào.
Nói xong, cầm theo đồ vật đi lên lầu.
...
...
Trên lầu.
Ký Như Vân đứng bên cửa sổ bỗng nhiên thốt lên:
- Ông Tần, ông mau đến đây xem này, Trần Thương người ta thật đẹp trai nha! Bộ trang phục này, quả thật giống hệt như nam chính ở trên phim truyền hình mà
Vừa nói chuyện, bà lại cầm lấy điện thoại nhanh chóng chụp mấy bức ảnh.
Ông Tần nhịn không được ghét bỏ nói:
- Bà có thể chú trọng hình tượng chút hay không, đừng có cả ngày xem mấy đứa tiểu thịt tươi thế này nữa...
Trong lúc nói, ông cũng không quên đi tới bên cửa sổ, nhìn kỹ Trần Thương, dưới đèn đường là một thân đồ vest màu trắng, dáng người thẳng tắp, quả thật là người rất không tệ...
Lão Tần nhẹ gật đầu:
- Ừ, không sai biệt lắm so với tôi lúc còn trẻ mà.
Ký Như Vân nghe xong, nhất thời cười giễu:
- Nếu ông đẹp trai bằng một nửa tiểu Trần, tôi đã cám ơn trời đất rồi.
Tần Hiếu Uyên nhất thời không vui:
- Do khi đó gia đình tôi không có điều kiện, mua không nổi quần áo tốt như vậy mà thôi
Ký Như Vân chế giễu:
- Mau xem tiểu Trần người ta đi kìa, dáng dấp thật là đẹp mắt, hơn thế năng lực còn xuất chúng nữa
Ông Tần nói không lại vợ mình, chỉ biết ôm cục tức ngồi im ở trên ghế.
Ký Như Vân thấy ông Tần không ầm ĩ với mình, đột nhiên cảm thấy hơi không thú vị, chủ động đi lại:
- Ông mau nhìn đi kìa, cậu nhóc này hôm nay còn làm tóc, khoan hãy nói, thật sự rất đẹp
Tần Hiếu Uyên quay đầu không nhìn, thế nhưng bởi vì Ký Như Vân lôi kéo, bất đắc dĩ đành phải thoáng nhìn qua.
Ông dường như phát hiện ra, mẹ vợ xem con rể, hình như càng xem lại càng vừa lòng, haizz, còn chưa kết hôn đã thành như vậy, ngày tháng sau đó không biết còn thế nào nữa đây...
…
…
- Đúng rồi, anh nói Trần Thương mặc đẹp như thế, mang theo Tần Duyệt làm gì chứ?
Lão Tần như có điều suy nghĩ hỏi,
- Có thể... sẽ có một màn biểu diễn lãng mạn gì, ví dụ như bày ngọn nến thổ lộ hay không?
Lời nói vừa dứt, nhất thời Ký Như Vân cũng lên tinh thần, vội vàng nói:
- Đúng ha! Chờ một lát Duyệt Duyệt về hỏi thì không phải sẽ biết à, nhìn thử xem hôm nay hai người đi làm gì.
Đang lúc nói chuyện, cửa mở.
Tần Duyệt cười hì hì ôm một chai rượu bước vào:
- Mẹ ơi, có quà cho mẹ này
Vừa nói chuyện vừa đưa rượu đỏ tới.
Ông Tần nhất thời dùng hít mạnh một cái:
- Con uống rượu?
Tần Duyệt nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, ăn cơm Tây, đương nhiên phải uống một chút rượu vang! Chúng con tối nay đi ăn cơm ở Chris
- Con nói mang bọn ba đi, lâu như vậy cũng chẳng đi được.
Tần Duyệt nhìn thoáng qua ông Tần, liếc một cái.
- Mẹ à, cơm Tây chỗ đó thật sự không tệ! Hôm nào con dẫn mẹ đi ăn, nếu con dẫn đi còn được giảm giá đấy
Hôm nay Tần Duyệt đã hưởng thụ cuộc sống lãng phí xa hoa của chủ nghĩa tư bản nha, trước khi đi, còn đưa một tấm thẻ hội viên tư nhân, có thể giảm 50%, quan trọng nhất chính là có thể được ưu tiên đặt chỗ trước.
Tần Hiếu Uyên nghe vậu, nhất thời nở nụ cười:
- Sao cha không biết Chris có giảm giá vậy?
Tần Duyệt lập tức mặt mày hớn hở nói:
- Bởi vì Trần Thương là bạn với ông chủ chỗ đó, không phải sao, còn tặng con một chai rượu vang đỏ nè.
Tần Hiếu Uyên nhất thời sững sờ.
Trần Thương là bạn với ông chủ Chris?
Chẳng lẽ tiểu tử này... Là giả heo ăn thịt hổ? Vì theo đuổi Tần Duyệt nhà mình mai danh ẩn tích ẩn núp trong khoa cấp cứu ba năm?
Trong lúc nhất thời, trong đầu Tần Hiếu Uyên tự động hiện lên một bộ đầy đủ Đường Bá Hổ điểm Thu Hương.
Ký Như Vân lấy chai rượu vang đỏ nhìn kỹ, lập tức nở nụ cười:
- Ai ô, còn là sản xuất từ nhà máy rượu Romanee - Conti? Tiểu Trần có lòng... Bây giờ, càng ngày tôi càng ưa thích đứa bé này đó.
Ông Tần ghét bỏ nhìn thoáng qua Ký Như Vân, một chai rượu đã đòi mua chuộc ông à?
Ông Tần hỏi:
- Duyệt Duyệt, hôm nay hai người các con làm gì rồi?
Tần Duyệt đỏ mặt:
- Hôm nay, Trần Thương cầu hôn con.
Một câu, lập tức làm cho Ký Như Vân và lão Tần hưng phấn:
- Nhanh, nhanh nói cho mẹ nghe, thằng bé cầu hôn làm sao, hèn chi nói hôm nay nó mặc trang trọng như thế, một thân đồ vét.
Tần Duyệt cũng rất muốn nhìn xem nội dung bên trong USB, trực tiếp đứng dậy, cắm USB vào trong TV, ấn mở video.
Ký Như Vân sững sờ:
- Con cho mẹ xem cái này làm gì?
Tần Duyệt cười thần bí:
- Mẹ cứ xem đi rồi biết, chính con cũng không biết trong video này có gì.