Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 641 - Chương 642: Không! Cậu Ấy Không Muốn Đâu

Khi bac si mo hack full
Chương 642: Không! Cậu Ấy Không Muốn Đâu
 

Đinh! Tham gia phẫu thuật khâu động mạch chủ, thuận lợi cầm máu, kích hoạt các kỹ năng bị động, thành công học tập được từ Quách Vân Phi: Khâu động mạch chủ (tâm đắc thể hội) !

Trần Thương đột nhiên sững sờ

Nhìn sự tự tin tràn đầy trên mặt của Quách Vân Phi, anh hít một hơi thật sâu

Ai nha...

Bác sĩ Quách là một người tốt nha

Đi thì đi đi, còn tặng cho tôi một món quà làm gì, nghĩ lại tôi cũng cảm thấy có một chút ngượng ngùng.

Trách không được, cô Mạnh và chủ nhiệm Đào đây đều luôn khen ngợi anh ta như thế, tôi... Tôi cũng muốn khen anh ta

...

Sau khi thu thập một phen, Trần Thương mới đi đến trên cầu, lúc này chủ nhiệm trung tâm cấp cứu Hà Thông Hà vẫn còn ở đây như cũ, hiện trường công việc cứu viện đang khẩn trương làm theo thứ tự đã tổ chức, anh trông thấy Trần Thương đang đi tới, liền vội vàng hỏi:

- Thế nào rồi tiểu Trần? Người bệnh đều dời đi rồi sao?

Xuất thân ban đầu của Hà Thông, khi đó sự nghiệp của bộ phận lưu hành và bộ phận hành chính đang có sự chuyển đổi, anh liền trực tiếp được điều thẳng đến trung tâm cấp cứu, một lần làm liền làm đến vài chục năm, cương vị vẫn có thay đổi, nhưng cho tới bây giờ đơn vị vẫn không hề thay đổi.

Thực sự là dành cả một đời để công tác ở trung tâm cấp cứu mà

Mỗi lần gặp phải những sự kiện cấp cứu cỡ lớn kia, trên cơ bản đều là do anh tự mình ra mặt để chỉ huy, tình hữu nghị của anh, Lý Bảo Sơn, Vương Hướng Quân và những người kia đều là do ở cùng một chỗ để cứu trợ vào khi có động đất xảy ra

Lực ảnh hưởng của Hà Thông ở trung tâm cấp cứu là rất lớn, không chỉ bởi vì anh là chủ nhiệm, mà quan trọng nhất một phần là bởi vì thái độ nghề nghiệp này của anh

Trần Thương gật đầu nhẹ rồi mới nói:

- Toàn bộ đều đã được đưa đến bệnh viện rồi, Đào chủ nhiệm bên kia cũng đã bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật, tình huống cụ thể tôi cũng không biết được. Còn tình huống bên này có nghiêm trọng hay không? Hà chủ nhiệm có cần tôi hỗ trợ không?

Hà Thông hơi đắn đo một phen một lúc sau mới cất tiếng nói:

- Không cần đâu, cậu trực tiếp đi đến bệnh viện đi, nhìn một chút xem phòng phẫu thuật có cần hỗ trợ gì hay không, vấn đề ở bên này không có lớn.

Ở trong tâm lý của Hà Thông, Trần Thương phải làm công tác nào khẩn cấp hơn, chuyện bên này, họ có thể xử lý được.

Trần Thương gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài gọi xe, trực tiếp về Tỉnh Nhị Viện.

Áo blouse trắng đã dính rất nhiều máu tươi, Trần Thương dứt khoát cởi áo ra quấn thành hình tròn, nhưng mà cũng không ném đi, bởi vì giặt xong còn có thể mặc lại mà...

Dù sao một tháng này cũng đã tốn mấy cái áo blouse trắng rồi?

Khoa cấp cứu của tỉnh Nhị viện lúc này vẫn rất có tính người, chi phí áo blouse trắng là của phòng khoa, anh không cần phải dùng tiền mua.

Nhưng mình mà cứ lãng phí áo blouse trắng như thế, y tá trưởng “Điền ma ma” lại bắt đầu ồn ào, cô vẫn kiên trì nói đi nói lại, nói không chừng áo blouse trắng vẫn còn có thể giặt sạch sẽ rồi mặc lại...

Tuyệt đối không nên cho rằng áo blouse trắng của bác sĩ phải trắng tinh xinh đẹp giống như áo cưới...

Kỳ thật, phía trên nó đều có dấu vết, của mỡ đông, và đủ các loại bài tiết, đương nhiên, nhiều nhất chính là vết máu.

Có thể là thứ sạch sẽ nhất cũng có thể là thứ không sạch sẽ nhất.

Mỗi ngày, Trần Thương đều phải đổi một áo blouse trắng khác, bởi vì mỗi ngày trên áo blouse trắng mà anh mặc lúc nào cũng có một vết máu tươi mới, thực sự là cũng rất bất đắc dĩ.

Nhưng mà bệnh viện cũng đã thống nhất áo blouse trắng một tuần sẽ giặt một lần, Trần Thương vừa vặn mặc một lần, ngược lại cũng còn có thể thay cái khác

So sánh với áo của cô Mạnh, Trần Thương cảm thấy mình cũng còn tạm được, dơ bẩn còn có thể giặt, vấn đề rơi cúc áo như thế này thì phải giải quyết như thế nào?

Đây đã là một chuyện vô cùng khó khăn...

Nghĩ tới đây, Trần Thương đành thở dài, khi còn làm học sinh, thật sự là có con mẹ nó không xong

Tài xế xe taxi nhìn thấy Trần Thương, tò mò hỏi anh:

- Chàng trai à, cậu là... Bác sĩ?

Trần Thương sững sờ, gật đầu nhẹ trả lời lại:

- Vâng.

- Vừa rồi xảy ra sự cố có phải có người tử vong hay không?

Tài xế lo lắng hỏi.

Trần Thương lắc đầu:

- Tạm thời vẫn chưa có, cháu đoán là đều có thể kịp thời cấp cứu, chú cứ yên tâm đi.

Tài xế xe taxi nhẹ nhàng thở ra, gật đầu trả lời:

- Ai... Người như chúng tôi chạy trên đường rất sợ phải gặp những thứ như thế này, nhất là gặp phải tai nạn giao thông, mỗi lần gặp phải loại chuyện này, đều cảm thấy rất bất đắc dĩ, cũng may còn có các cậu, nhưng mà các cậu thật sự rất khổ cực.

Trần Thương cười nói:

- Hiểu biết rất rộng.

Một lát sau đến cửa ra vào, tài xế xe taxi làm thế nào cũng không chịu lấy tiền, vừa vặn trên người của Trần Thương lại có tiền mặt, anh trực tiếp đưa 10 nhân dân tệ cho tài xế lái xe taxi rồi rời đi, không phải là anh không muốn cho thêm... Mà là bởi vì anh chỉ có mười đồng tiền, còn là tiền thừa vào lúc ăn cơm.

Đến bệnh viện, Trần Thương đi thẳng vào bên trong phòng phẫu thuật, lúc này công việc cấp cứu đã triển khai có trật tự, chủ nhiệm Đào Mật tự mình dẫn đội, mà Vương Khải An - phó chủ nhiệm của Ngoại khoa lồng ngực với tư cách là bác sĩ phẫu thuật, kỹ thuật vô cùng vững chắc, hai người hỗ trợ lẫn nhau, công việc cấp cứu vô cùng thuận lợi

Nhưng mà những gì Trần Thương thấy trong cuộc phẫu thuật sọ não tiếp theo đều cho anh nhiệt huyết sôi trào

Nói thật, bất kỳ một bác sĩ ngoại khoa nào cũng đều có ý định mở đầu.

Dù sao thì đây cũng là thánh địa để khảo nghiệm trình độ của bác sĩ ngoại khoa

Trần Thương cũng giống như thế

Giấu việc học trộm kỹ năng ở trong lòng vạn nhất có thể may mắn mà khởi động, Trần Thương xem ròng rã hết một ca phẫu thuật...

Anh rất muốn nhúng tay vào, thế nhưng anh phát hiện ngoại trừ ánh mắt trợ công thì mình thật sự không biết phải làm gì

Phẫu thuật sọ não là trình độ cao vô cùng tinh vi, rất nhiều dụng cụ đều là dụng cụ chuyên môn, cũng may người nam đó chẳng qua chỉ là bị nứt xương sọ, kèm thêm việc khoang nhện dưới bị chảy máu, độ khó của ca phẫu thuật cũng không quá cao, việc cấp cứu cũng diễn ra rất thuận lợi

Đáng tiếc...

Hy vọng ban thưởng cho ánh mắt của trợ công quá thấp, cộng thêm việc chính mình hôm nay còn “Học tập” một loại kỹ năng của Quách Vân Phi, vì lẽ đó hôm nay chậm chạp không xuất hiện.

Sau khi hoàn tất việc phẫu thuật, chủ nhiệm khoa phẫu thuật thần kinh - Lỗ Tín nhìn Trần Thương mở miệng nói:

- Thế nào rồi, tiểu Trần? Có hứng thú học phẫu thuật thần kinh hả?

Trần Thương gật đầu nhẹ, đang muốn nói chuyện.

Đào Mật ở bên cạnh yếu ớt nói một câu:

- Không, cậu ấy không muốn đâu

Trần Thương sửng sốt.

Nói bậy! Tại sao tôi lại không muốn chứ?

Lỗ Tín sững sờ, trừng mắt liếc Đào Mật rồi mới nói:

- Tôi nhìn thấy cậu ấy đang rất muốn đó

Bình Luận (0)
Comment