Trong lúc nhất thời, hai lão chủ nhiệm bắt đầu chiến đấu bằng lời nói.
Nhưng hai người cũng lấy thế làm vui, các bác sĩ ở xung quanh sớm đã tập thành thói quen rồi.
Trần Thương chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, kỳ thật... Anh thật sự rất muốn mà...
Nhưng mà, cơm phải ăn từng miếng một, phẫu thuật cũng giống như vậy, khoa cấp cứu cũng cần bác sĩ phẫu thuật thần kinh, tỉ lệ tử vong do chấn thương sọ não vẫn còn rất cao không hề hạ xuống.
Phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, Trần Thương trở lại phòng cấp cứu, tiến hành quan sát.
Bỗng nhiên anh nhìn thấy một cô bé khoảng ba tuổi đang nhìn chằm chằm vào mẹ mình, không nói một lời.
Bên cạnh là một cậu bé khoảng mười tuổi đang nắm lấy tay của cô, cúi đầu xuống nhìn cô bé nhỏ:
- Xuỵt... Mẹ chỉ mới vừa phẫu thuật xong, đang ngủ mà thôi, Ny Ny không được ầm ĩ làm mẹ tỉnh dậy.
Cô bé nhẹ nhàng gật đầu, cứ đứng ở đó như vậy một lúc, con mắt cứ nhìn chằm chằm mẹ của mình, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Chẳng qua là tay của cô siết thật chặt ngón trỏ của anh trai, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy kiên định hơn rất nhiều.
Trần Thương nhìn thoáng qua họ, sau đó đi ra ngoài, nhìn Thường Lệ Na rồi cất tiếng hỏi:
- Đã liên hệ được với thân nhân hay chưa?
Thường Lệ Na thở dài nói:
- Đã liên hệ với ông bà của đứa trẻ rồi, nhưng họ đều đang ở nơi khác, chuyến xe lửa tối nay không có sẵn, ngày mai họ mới có thể tới được.
Trần Thương gật đầu nhẹ, hỏi:
- Hôm nay ai trực ca đêm vậy? Nói họ chiếu cố đứa trẻ đó một chút.
Lúc này, Nhạc Nhạc đang ôm một đống đồ ăn vặt đi đến.
Trần Thương sững sờ hỏi:
- Nhạc Nhạc, cô cũng đã... đầy đặn như thế rồi, còn mua nhiều đồ ăn vặt như thế để làm gì? Không sợ tăng mỡ trong máu à
Nhạc Nhạc lườm một cái, cũng không thèm để ý tới anh, ngược lại cười nói:
- Tôi mua cho đứa trẻ đó, tôi thấy bọn nó thật quá đáng thương đi, tối nay tôi trực ca đêm, dù sao cũng phải ăn đồ ăn, cho nên thuận tiện mua một chút cho bọn nhỏ.
Trần Thương không thể nín cười được khi thấy những đứa trẻ thích ăn uống.
Những y tá cấp cứu này tuổi tác cũng không lớn, chỉ cỡ hai lăm hai sáu tuổi, so với Trần Thương còn nhỏ hơn.
Ở khoa cấp cứu thường xuyên sẽ có một vài đứa trẻ, bình thường đều là do họ ở đây chăm sóc, rất nhiệt tình, cũng rất cẩn thận.
Anh còn thật sự muốn giao những đứa trẻ này cho Trần Thương và những người già như họ, không chừng vừa mới bắt đầu bận rộn sẽ quên đi ngay lập tức mà thôi...
…
…
Hai ngày nay, Tần Duyệt vô cùng lo lắng...
Cô phát hiện những số liệu mà Trần Thương giao cho cô so với ngày thường hình như khó khăn hơn rất nhiều.
Bỏ ra thời gian vài ngày cũng không hiểu ra được, điều này làm cho Tần Duyệt cảm thấy rất khó chịu.
Thật vất vả mới nhập hết một đống số liệu vào bên trong phần mềm thống kê SPSS, rốt cuộc cô cũng nhận được kết quả.
Nhìn mấy con số đó, Tần Duyệt một mặt đầy sững sờ
Cô hao tốn tận mấy ngày, rốt cuộc lại tính sai đến mấy chỗ?
Mẹ nó
Tần Duyệt nhất thời thẹn quá hoá giận
Tự nhiên trong lòng cô sinh ra một cảm xúc muốn giết Trần Thương để cho hả giận.
Thế nhưng khi cô đang muốn đóng phần mềm SPSS lại, thì bỗng nhiên cô nhìn thấy số liệu ở bên trong bảng biểu, nhất thời sửng sốt.
Nhìn kỹ số liệu lại một lần nữa, cô mới chợt phát hiện ra sau khi đưa số liệu vào phần mềm SPSS, qua phân tích phương sai, kiểm nghiệm F, kiểm nghiệm T... Thì liên tiếp toàn bộ kết quả đều cho ra một dãy số:
5,2, 0
Lần này, Tần Duyệt trợn tròn mắt.
Cái này... Cái này sao có thể xảy ra được?
Nhiều phương pháp dùng để phân tích số liệu khác biệt như thế, tại sao toàn bộ số liệu nhận lại được đều hàm chứa con số 520
Cái này... Cái này phải khó đến cỡ nào?
Nghĩ đến môn thống kê khập khiễng của Trần Thương, Tần Duyệt không khỏi cảm thấy hơi cảm động.
Thằng nhãi này khẳng định phải ở nơi nào khác đi
Cô cầm lấy điện thoại trực tiếp gọi cho Trần Thương, nhắn tin với anh:
- Em khóc rồi, dỗ dành như vậy không có tốt đâu
Trần Thương nằm ở trong chăn, đọc tin nhắn trên Wechat, nhất thời sững sờ...
Anh đã làm sai cái gì nữa rồi à?
Anh nhìn cúc áo blouse trắng của cô Mạnh nên đã bị người ta tố cáo à?
Thế nhưng... rõ ràng là không có ai nhìn thấy mà
Trần Thương lập tức trả lời theo một cách vô cùng bình thường:
- Anh... sai gì hả?
Tần Duyệt nhìn thấy tin nhắn của Trần Thương, sờ sờ nước mắt, không phải là bởi vì cảm động, mà thật sự là bởi vì nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy vi tính trong một thời gian rất dài, con mắt buồn ngủ đến rơi lệ
Thổ lộ ở ngoài không được à?
Chắc chắn phải cho cô một đống số liệu để tính toán?
Làm bạn gái của học bá khổ cực lại như vậy hả?
Muốn đánh thì vào đây, Tần Duyệt trực tiếp trả lời một câu:
- Anh đã làm cái gì trong lòng mình còn không biết?
Trần Thương sững sờ, tôi rốt cuộc đã làm cái gì sai?
Vật nhỏ này... Anh cũng không chê cô đần, cô lại còn nói anh như vậy?
Anh giao cho cô số liệu đơn giản như vậy, muốn để cô cảm thấy cảm động, kết quả mấy ngày nay cũng không tính ra, nghĩ tới đây, Trần Thương thở dài một hơi.
Chỉ mới nói chuyện yêu đương mà đã có thể ngốc đến như vậy rồi, tiếp theo muốn kết hôn sinh một đứa trẻ thì phải làm sao bây giờ đây?
Trần Thương cảm thấy hơi lo lắng trí thông minh của tiểu Trần.
Trần Thương vô tội cất tiếng nói:
- Cầu xin em hãy để cho anh được chết rõ ràng.
Tần Duyệt liền trực tiếp lấy điện thoại chụp màn ảnh trên máy vi tính một cái rồi mới nói:
- Anh giao cho em một đống số liệu nhàm chán này chỉ để em tìm ra một dãy số 520 à?
Trần Thương sững sờ:
- Dĩ nhiên không phải
Tần Duyệt tò mò:
- Ồ? Anh còn ẩn giấu bí mật gì nữa đấy à?
Trần Thương lắc đầu, nghĩ đến trí thông minh của cô gái này, đoán chừng phải đến ngày mai mới giải ra được:
- Rõ ràng là có đến năm cái 520...
Tần Duyệt hận không thể cầm lấy máy tính đánh tới chỗ của Trần Thương:
- Lãng phí thời gian của em.
Trần Thương cười hắc hắc rồi mới mở miệng nói:
- Yêu đương không phải là lãng phí thời gian lãng mạn hay sao?
Tần Duyệt nghe xong, bỗng nhiên sửng sốt, hình như... Anh nói có chút đạo lý.
Ngay lúc này, bỗng nhiên Trần Thương cười cười, gửi một tấm hình qua cho cô
- Anh còn định chờ đến khi em giải ra sẽ gửi cho em, không ngờ sẽ muộn như vậy, nhưng mà vẫn phải thưởng cho em.
Tần Duyệt mở ảnh chụp ra, sau khi nhìn thấy, nhất thời sững sờ
- Thật hả! Chồng à... phu quân của em quá lợi hại
- Quá trâu, em rất thích
Một câu Tần Duyệt vừa mới thốt ra, giọng nói trực tiếp truyền đến tai của anh
Mảy may không có cân nhắc đến việc lúc này Tần Hiếu Uyên vẫn còn chưa ngủ, ông đứng ở trong phòng khách đang bưng chén trà chuẩn bị uống thì nhất thời bị dọa đến tay cũng phát run một chút
Cái gì mà chồng?
Còn cái gì mà phu nhân quá lợi hại?
Nếu không phải Tần Hiếu Uyên cam đoan trong nhà không hề có người khác, anh cũng rất muốn xông vào để kiểm tra phòng ngủ của Tần Duyệt một chút
Tần Duyệt ý thức được động tĩnh bên ngoài, vội vàng gửi tin nhắn qua cho anh:
- Anh đã gửi luận văn rồi? Lại còn là « Tạp chí ngoại khoa của nước Anh »
Trần Thương nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Đúng, đoán chừng có thêm một bài này, lúc em xin xét duyệt tiến sĩ có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn?
Nhất thời Tần Duyệt cảm thấy cực kỳ cảm động.
Hai người dính như keo dán chuột đến tận 12 giờ rưỡi, lúc này mới không nỡ chúc nhau ngủ ngon, xấu hổ hẹn gặp nhau ở trong mơ.