Ngày hôm sau, Trần Thương đến bệnh viện, buổi sáng cũng không xảy ra chuyện gì, mở ra tâm đắc khâu động mạch chủ của Quách Vân Phi, xem một cách thật cẩn thận.
Sau khi ấn mở, một lượng ký ức lớn truyền vào trong đầu anh, vô số những ký ức liên quan tới việc khâu động mạch chủ, cảm xúc, kỹ xảo khâu không ngừng truyền vào trong đầu Trần Thương.
Sau khi Trần Thương nhìn thấy những ký ức này, nhất thời có một loại cảm giác loại vô cùng tập trung.
Cái này gọi là ba cái đầu đã vượt qua được Gia Cát Lượng
Ký ức liên quan tới động mạch chủ của Trần Thương và Quách Vân Phi không ngừng dung hợp với nhau, hợp nhất với nhau, đồng thời cũng giống như sinh ra những phản ứng hoá học.
Những phản ứng lốp bốp không ngừng liên tục cung cấp mạch suy nghĩ và ý tưởng cho Trần Thương
Không bao lâu sau, Trần Thương mở to mắt, bỗng nhiên anh nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên
【 Đinh! Việc chữa trị động mạch chủ tăng của anh đã được nâng cấp lên cấp chuẩn hoàn mỹ! Vui lòng màu chóng hoàn thành mười thao tác phẫu thuật động mạch chủ càng sớm càng tốt, với số điểm từ chín mươi điểm trở lên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ tự động được nâng cấp lên cấp hoàn mỹ! 】
Sau khi Trần Thương nghe thấy thế, thì nhất thời trợn tròn mắt.
Chuẩn hoàn mỹ là cái quỷ gì?
Còn có thuyết pháp chuẩn hoàn mỹ này nữa hay sao?
Nhưng sau khi nhìn nhắc nhở của hệ thống, hai mắt của Trần Thương sáng lên, anh trực tiếp đứng dậy đi đến tầng tám của khoa ngoại tim mạch.
Với 10 ca phẫu thuật động mạch chủ tăng dần, thì đã có thể tăng đến cấp hoàn mỹ.
Cơ hội như vậy đúng là rất khó kiếm được
Vừa vặn khi xuống thang máy, Trần Thương gặp phải Đào Mật ở phía đối diện, Trần Thương sững sờ, hai mắt lập tức sáng lên:
- Chủ nhiệm Đào? Phẫu thuật hả?
Đào Mật gật đầu:
- Ừm, vừa vặn có một ca phẫu thuật khối u động mạch chủ lên, cậu có muốn đi cùng không?
Trần Thương nghe xong hỏi:
- Có thể không?
Đào Mật cười nói:
- Cái này thì có cái gì! Đi thôi...
Trần Thương ngượng ngùng nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Vậy thì cám ơn chủ nhiệm Đào nhiều
Hai người sóng đôi bước đi, đi vào trong thang máy.
Mà ở sau lưng họ, Tiền Lâm và Đồng Học Giáp hai mặt nhìn nhau.
Thầy vừa nói là muốn cho chúng ta thăm dò sâu cạn, đã nói là để chúng ta ra tay... Tại sao khi gặp được Trần Thương thì lại không có nguyên tắc như vậy?
Tiền Lâm nhìn thoáng qua Giáp đồng học: Có còn muốn đi hay không?
Giáp đồng học: Đi cái rắm, đi sẽ bị mắng đó
Tiền Lâm nhíu mày: Không chắc chắn, nói không chừng là... Chủ nhiệm bị kích thích...
Giáp đồng học cười giễu một tiếng: Chủ nhiệm bị kích thích thì sẽ mắng ai đây cơ chứ?
Tiền Lâm nhất thời sững sờ, đúng...
Dù sao cũng đều sẽ bị mắng
Lúc này, Đào Mật nhìn hai người bên ngoài thang máy, nói:
- Hai ngươi làm gì vậy? Còn không tranh thủ vào đi
Hai người liếc nhau, thở dài
Cùng là ngày tận thế, vậy phải làm gì đây
Trần Thương thân thiết hỏi thăm hai người một chút, hai người Tiền Lâm bên ngoài cười nhưng bên trong không cười đáp lại lời anh.
Đào Mật cười nói:
- Hôm nay, lúc đầu tôi muốn dẫn hai người họ theo để học hỏi kinh nghiệm, đúng rồi, tiểu Trần tại sao cậu lại đột nhiên đi lên đây vậy?
Trần Thương nói:
- Tôi có một cảm giác nhỏ, vừa vặn phải đi thử một chút mới được nha.
Đào Mật nghe xong, vô cùng hâm mộ nói:
- Ồ? Cảm giác, cái này rất khó có được, chắc chắn phải cố gắng đó nha
…
…
Đang nói chuyện thì mấy người họ cũng đã đến phòng phẫu thuật.
Sau khi chuẩn bị một phen, ca phẫu thuật cũng được bắt đầu, Trần Thương nhìn thoáng qua Tiền Lâm và Giáp đồng học, đột nhiên anh cảm thấy có một chút không đành lòng, dù sao cũng đều là bạn học, không thể làm quá mức...
Đến cũng đã đến rồi, vậy để bọn nhỏ động tay đi thôi
Nghĩ tới đây, Trần Thương nói với Tiền Lâm:
- Nếu không... Hay là cậu đến mở ngực đi?
Nhất thời sắc mặt của Tiền Lâm lộ rõ vẻ vui mừng:
- Tôi có thể làm à?
Đào Mật nghe Trần Thương nói, nhịn không được cười cười, nhìn Tiền Lâm rồi mới mở miệng nói:
- Đúng! Thử làm một chút xem! Ở đây còn có bác sĩ Trần và tôi mà, không có xảy ra vấn đề gì đâu, cứ việc phạm sai lầm đi
Nhất thời Tần Lâm bắt đầu cảm thấy vui vẻ.
- Cảm ơn thầy, cảm ơn... Trần... Vâng, cảm ơn
Chẳng qua là...
Năm phút sau đó.
- Cậu nhìn cậu đi, phương pháp cắt này rất không chuyên nghiệp, nếu làm tổn thương thần kinh phần sườn thì phải làm sao bây giờ?
- Đường cắt chuẩn vào
- Dùng sức
- Sai sai! Nói cậu đó...
- Ai... Tiểu Tiền, trong đầu cậu đề chứa bã đậu à? Xử lý một việc đơn giản như vậy cũng không làm được?
- Hướng xuống dưới! Ai nha... Cậu sao lại đần như vậy?
...
Giáp đồng học đau lòng nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Tiền Lâm, nhịn không được cũng phải lắc đầu.
Huynh đệ, khổ cực cho cậu rồi
Nhưng mà, sau đó chỉ mới mười phút, mặt Tiền Lâm lộ ra vẻ vui vẻ.
Dù sao thể trọng của một người như cậu Tiền đây cũng gần ba trăm cân, phía dưới da mặt của hắn hẳn phải có một tầng mỡ thật dày, rất hoàn hảo để chống cự lại với sự trào phúng và những lời công kích như vậy từ thế giới bên ngoài, nhưng đối với cậu những giáo dục kia chỉ làm cho cậu phát triển nhanh hơn mà thôi.
Từ từ chậm rãi, xe nhẹ đường quen, việc phẫu thuật càng ngày càng thuận tay.
Điều này làm cho Đồng Học Giáp hơi nghẹn họng trân trối nhìn cậu
Dù sao đây cũng chính là lần công kích ma pháp lẫn vật lý của chủ nhiệm Đào và bác sĩ Trần, cái này cũng có thể đứng vững được à?
Nhìn Tiền Lâm càng ngày càng thuần thục, tiếp tục hướng xuống phía dưới để mở ngực trên cơ bản đã không còn vấn đề gì.
Trần Thương tán dương:
- Không tệ
Đào Mật nghe xong, cũng nở nụ cười:
- Đúng vậy, đều là do ngày thường tôi dạy học trò thật tốt
Tiền Lâm:...
Đồng Học Giáp:...
Hoàn cảnh hiện tại rơi vào một trận lúng túng.
Sau đó Trần Thương tiếp nhận việc phẫu thuật, mặc dù Trần Thương không học qua chuyên môn đối với kỹ thuật cắt bỏ khối u động mạch chủ, nhưng anh vẫn có thể nhìn một phương pháp mà hiểu đến tận một trăm phương pháp về việc phẫu thuật này.
Đơn giản chỉ là cắt bỏ khối u ở bên trên động mạch chủ lên, sau đó khâu hạch tâm còn lại ở bên trên động mạch chủ lên.
Trần Thương cắt bỏ được hỗ trợ bởi các kỹ năng thụ động của con mắt, đối với anh, giới tuyến của khối u có thể được nhìn thấy rất rõ ràng. Trong khi làm phẫu thuật, trên cơ bản phải bảo vệ tất cả các mô bình thường của động mạch chủ lên, như vậy, quá trình khôi phục hiệu quả cũng sẽ tốt hơn rất nhiều
Nhưng mà...
Thời gian dần qua Trần Thương mới phát hiện được, hình như những phần mô của khối u này thật sự có thể thông qua một chút chỉ chứng để phán đoán
Tức là thế nào?
Chỉ cần thông qua một con mắt, Trần Thương đã có thể nhìn thấy được giới hạn của nó.
Nhưng người khác lại không thể nhìn thấy được
Trần Thương hoàn toàn có thể thông qua những biến hoá rất nhỏ của các mô xung quanh, để vẽ ra một cái giới hạn chính xác hơn, để mọi người có thể học tập và bắt chước lại.
Nhưng mà, công tác này rất rõ ràng không phải một sớm một chiều là có thể làm được, nó cần phải có thời gian từ từ rèn luyện
Mô của khối u không lớn, vì thế sau khi Trần Thương đã cắt bỏ xong, anh quan sát chiều dài, và cảm nhận nó thêm một lúc nữa.
Anh cảm thấy có thể cắt những mô tổn hại đi, sau đó trực tiếp vá kín nó lại, không cần phải dùng mảnh vá, cũng không cần phải đổi thành dùng mạch máu nhân tạo.
Lúc này, Trần Thương mới bắt đầu khâu lại.
Lần này, anh khâu lợi hại hơn lúc ban đầu rất nhiều, Trần Thương cảm thấy chính mình cũng cảm nhận được rất rõ ràng sự phát triển của bản thân.
Cùng một phương pháp khâu lại
Cùng một góc độ và tốc độ khâu
Nhưng bây giờ, khi anh khâu thì suy nghĩ về càng nhiều thứ hơn
Ví dụ như sức dãn của các mạch máu, ví dụ như sự kéo duỗi của các mạch máu, ví dụ như...