Mạnh Hi híp mắt, trong lòng suy nghĩ: Dù sao nếu cạnh tranh công bằng tôi cũng không chắc chắn có thể thắng được cậu, thua rất mất mặt. Đây là mất mặt trước tất cả mọi người đó.
So với thua cậu, còn không bằng chủ động từ bỏ. Đến lúc đó, toàn bộ tỉnh Nhân Dân đều sẽ cảm thấy Mạnh Hi tôi là một người khoan dung độ lượng, một giáo viên tốt chủ động từ bỏ để học sinh được tiến vào giải toàn quốc thi đấu.
Hơn nữa…
Học trò đều lợi hại như vậy, giáo viên như tôi còn lợi hại đến mức nào nữa?
Ừm
Không sai, đến lúc đó cứ làm như vậy.
Chỉ là, Mạnh Hi còn hít sâu một hơi, ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm Trần Thương:
- Nhưng mà… Tôi còn có một nguyện vọng.tốt nhất cậu nên giúp tôi thực hiện.
Trần Thương vỗ bộ ngực.
Nhưng mà không phải bộ ngực của cô giáo Mạnh, mà là ngực của mình.
Anh mở miệng nói lời thề son sắt:
- Cô Mạnh, cô cứ nói đi.
Mạnh Hi híp mắt, dùng lực nắm chặt nắm tay thành một đấm, trong ánh mắt bắn ra vẻ khuất nhục và không cam lòng khó có thể tưởng tượng, nhìn chằm chằm Trần Thương nói:
- Cậu giúp tôi chà đạp lão già Tư Không xảo quyệt kia thật tốt
Trần Thương sững sờ:
- Tư Không là ai?
Mạnh Hi tùy ý khoát tay áo:
- A… Một nhân vật nhỏ thôi, chẳng có gì đặc biệt.
- Anh ta là một bại tướng của tôi khi còn ở học viện Karolinska tại Thụy Điển, tôi trùng hợp biết được năm nay anh ta cũng báo danh. Cậu phải nhớ kỹ, sau khi gặp được chắc chắn phải chà đạp thật tốt. Lúc đánh bại anh ta hãy khinh bỉ nói cho anh ta biết…
- Giáo viên của tôi… Là Mạnh Hi.
Trần Thương sững sờ…
Anh luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, hơi là lạ…
Tư Không?
Cái tên này so với Tỉnh Nhiên còn có điểm hiếm lạ hơn…
Trần Thương gật đầu:
- Cô Mạnh, anh ta… từng bắt nạt cô à?
Mạnh Hi nhất thời đen mặt:
- Hừ! Đương nhiên không có. Chỉ dựa vào ông ta? Bại tướng dưới tay, không đáng để lo.
…
…
Sau khi Hạ Cao Phong bàn giao cho Mạnh Hi xong chuẩn bị tan tầm. Bỗng nhiên đi ngang qua văn phòng, ông nghe thấy có người trong lúc trò chuyện nhắc đến Trần Thương.
Hạ Cao Phong nhất thời hơi sửng sốt:
- Tiểu Trần tới đây à?
Bách Kiến Minh gật đầu:
- Đúng vậy, cậu ta mới vừa theo chủ nhiệm Mạnh đi phẫu thuật.
Hạ Cao Phong gật đầu nhẹ, dưới tác dụng của lòng tò mò chuyển hướng đi đến phòng phẫu thuật.
Lúc đi ngang qua phòng phẫu thuật, ông quả nhiên thấy Trần Thương và Mạnh Hi đang làm phẫu thuật qua cửa kính thủy tinh.
Thế là ông trực tiếp đi vào.
Lúc Trần Thương phẫu thuật, Mạnh Hi đứng ở bên cạnh, chỉ cần một ánh mắt đã trực tiếp hiểu ý, rất ngoan ngoãn.
Hiện tại, Trần Thương càng ngày càng hài lòng vị giáo viên này. Người gì đâu mà nghe lời, trí thông minh cao, còn hiểu sự tình. Đặc biệt là rất có ánh mắt, chỉ cần nhìn vào mắt của mình liền có thể lý giải hoàn toàn, căn bản không cần nói nhiều thêm câu nào.
Chuyện này… Chẳng lẽ có liên quan đến độ thiện cảm?
Đây là một cuộc phẫu thuật cuối cùng. Sau khi hoàn thành, anh có thể đột phá lên hoàn mỹ
Tính cả chín ca phẫu thuật trước, Trần Thương đã tích lũy đến mức cao nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.
Mười ca phẫu thuật này đối với Trần Thương cũng không phải là nhiệm vụ gì, chỉ là để cho mình thấu hiểu sâu sắc hơn, không ngừng cảm thụ một cơ hội rèn luyện.
Sau đó, tại khi khâu lại động mạch chủ, Trần Thương chính là làm nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.
Thậm chí…
Lần đầu tiên Trần Thương có loại cảm giác gọi là khống chế.
Không sai
Chính là loại:
Mỗi một động tác, đều do tôi làm chủ
Cầm kẹp, kim và chỉ, đẩy tôi tăng tốc
Phấn đấu trên con đường máu
Dùng mồ hôi ghi lại mọi thứ
Đến lúc đường khâu cuối cùng kết thúc, Trần Thương hít sâu một hơi.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【Đinh! Chúc mừng anh, kỹ thuật khâu động mạch chủ của anh đã tăng đến cấp hoàn mỹ! 】
Trần Thương hài lòng lộ ra nụ cười mỉm.
Mà mọi thứ đều bị Hạ Cao Phong đứng sau lưng thu vào mắt.
Sau khi xem xong, toàn bộ sau lưng Hạ Cao Phong đều là mồ hôi lạnh.
Chuyển này… đứa nhỏ này… Mới có mấy ngày không gặp thôi mà?
Làm sao tay nghề lại tăng nhanh như thế được
Vừa rồi cậu ta làm phẫu thuật vô cùng chắc tay, thậm chí… Đã hoàn toàn vượt qua bản thân mình.
Không sai
Một bác sĩ ngoại khoa ưu tú đối với người bệnh có đầy đủ hiểu rõ, đối với phẫu thuật có đầy đủ tay nghề, như vậy mới có thể không chút hoang mang khi gặp phải bất cứ tình huống gì.
Thế nhưng vào lúc này, Hạ Cao Phong từ ca phẫu thuật của Trần Thương đã nhìn ra được một cảnh giới mới.
Đó là loại cảm giác khống chế hoàn toàn đối với phẫu thuật.
Trần Thương… Giỏi như vậy à?
Ông cẩn thận nhớ lại biểu cảm của Đào Mật sau khi hội nghị hôm nay kết thúc.
Lúc ấy còn thấy là lạ…
Hiện tại xem ra...
Tuyệt đối không lạ
Trần Thương bị đánh giá thấp
Bị tất cả mọi người đánh giá thấp.
Lần so tài này, cậu ta chắc chắn là một con ngựa đen.
Nghĩ tới đây, Hạ Cao Phong bỗng nhiên cực kỳ hối hận…
Sớm biết vậy nên tranh thủ một chút, giờ thì tốt rồi.
Sự xuất hiện của Trần Thương có thể nói là làm tốt loạn toàn bộ bố cục tỉnh Đông Dương.
Đúng lúc này, Trần Thương quay qua nói với Mạnh Hi:
- Cô nhìn gì vậy? Sao lại thất thần nữa? Còn không tranh thủ kết thúc công việc à?
Mạnh Hi nghe xong vội vàng gật đầu:
- A… Được… Thật ngại quá.
Trần Thương thở dài, hơi thất vọng.
Hạ Cao Phong đứng vừa hơi sửng sốt. Tên tiểu Trần này… Cũng quá hoang đường rồi? Sao lại nói chuyện như vậy với chủ nhiệm Mạnh?
Lúc này, Trần Thương bỗng nhiên nói:
- Ai da, em đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, lại không để mắt đến nơi này. Chỗ này chỉ là một điểm nhỏ nhưng ảnh hưởng đến khả năng khôi phục của người bệnh, đầu óc cô bị ngực ăn à?
- Sai! Sao cô lại đần như vậy chứ
…
- Em quá thất vọng về cô
- Ai…
Trần Thương thở dài một tiếng làm Mạnh Hi vội vàng nói xin lỗi:
- Tôi… Tôi không phải cố ý… Tôi sai rồi
Trần Thương không nhịn được lắc đầu.
Mà Hạ Cao Phong ở sau lưng thấy thế, nhất thời trợn tròn mắt.
Chuyện này… Tiểu Trần và chủ nhiệm Mạnh, rốt cuộc… Ai là giáo viên, ai là học sinh?
Đúng lúc này, Trần Thương thở dài thật sâu:
- Trình độ này của cô nếu ra ngoài tranh tài, em làm sao có thể yên tâm đây?
- Tại sao em lại có người giáo viên không hăng hái như cô chứ
- Được rồi, em phải về. Cô nghĩ lại thật kỹ đi, tối nay về nhà dựa vào quá trình khâu động mạch chủ của em hôm nay để tổng kết kinh nghiệm. Ngày mai em kiểm tra.
Mạnh Hi không hăng hái ồ một tiếng:
- Ngày mai tôi không có thời gian…
Trần Thương:
- Ngủ ít lại
Mạnh Hi tủi thân ồ một tiếng nữa.
Làm giáo viên mà làm đến tình trạng này của bà, hẳn là không người nào làm đến…
Thế nhưng Hạ Cao Phong lại trừng lớn mắt, dùng lực đấm một cái vào bắp đùi của mình, hơi không dám tin tưởng nhìn mọi thứ mọi chuyện, ừm…
Hoài nghi nhân sinh
Hai người này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, Trần Thương và Mạnh Hi hoàn tất phẫu thuật, vừa lúc quay người thì nhìn thấy Hạ Cao Phong. Hai người nhất thời liếc nhau.
Mạnh Hi:
- Chủ nhiệm Hạ… ông…
Hạ Cao Phong vội vàng nói:
- A! Tôi vừa tới! Phẫu thuật xong rồi à?
Mạnh Hi và Trần Thương nghe đến đó nhất thời nhẹ nhàng thở ra…
Mạnh Hi gật đầu:
- Ừm, vừa lúc hoàn tất phẫu thuật. Đúng rồi, tiểu Trần, vừa rồi xem có hiểu không? Trở về viết một bản tổng kết kinh nghiệm thật tốt…
Trần Thương:
- Vâng thưa cô Mạnh. Vậy em đi trước…
Hạ Cao Phong:
- …
Bác sĩ gây tê nhịn không dám cười.
Y tá kìm nén đến đau lồng ngực.