Còn Mạnh Hi nữa, nếu lỡ Tiểu Trần không cẩn thận đào thải nốt cô Mạnh, như vậy sẽ rất khó coi, bởi chuyện học sinh đào thải chính người hướng dẫn của mình ra khỏi cuộc thi, nếu để lộ ra ngoài sẽ thấy xấu hổ cỡ nào đây?
Như vậy sẽ khiến tiểu Mạnh không còn mặt mũi trước mặt người khác nữa...
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một suy nghĩ đọng lại trong đầu, đó là để Trần Thương ở tổ một Ninh Hạo Sâm, như vậy muốn loại ai thì loại...
Ai
Thật mệt mỏi quá.
Nghĩ tới đây, Đào Mật hít một hơi thật sâu, giờ ông cảm thấy vô cùng bế tắc.
Mấy người nói tôi để mấy người tự cân nhắc, nhưng tôi nói lại không ai tiếp thu, đến lúc hối hận thì đừng kêu...
Hạ Cao Phong thấy Đào Mật chỉ lắc đầu chứ không nói câu nào, ông lại vội vàng đi theo:
- Ông Đào, ông nói gì đi chứ
Đào Mật thẳng thắn hỏi ngược lại:
- Ông biết rõ trình độ hiện giờ của tiểu Trần không?
Hạ Cao Phong sững sờ, khẽ gật đầu, nói:
- Một tuần trước tôi đã nhìn thấy cậu ta phẫu thuật rồi, thật sự không tồi nha, rất lợi hại.
Đào Mật sững sờ, một tuần trước?
Hừ...
Hôm trước tôi nhìn tên nhóc đó phẫu thuật,
Hôm qua tôi cũng nhìn tên nhóc đó phẫu thuật, chỉ cách nhau có vài giờ, mà trình độ phẫu thuật hôm trước của nó kém xa hôm qua, vậy mà ông nói là đã nhìn thấy cách đây một tuần, giờ ông thử cạo mắt mình rồi đi nhìn lại xem sao
Đào Mật nói một câu thâm ý:
- Tôi cảm thấy, thật không may cho tổ một khi ở cùng với tiểu Trần, có thể tiểu Trần sẽ khiến tất cả họ hoài nghi về cuộc sống này đấy...
Hạ Cao Phong sững sờ, cười ha hả:
- Ông phóng đại quá rồi
Đào Mật thấy Hạ Cao Phong lơ đễnh, nhất thời cười nói:
- Ha ha ha, tôi chỉ đùa chút thôi, về trước đây
Hạ Cao Phong khẽ gật đầu, nhìn hình bóng ông Đào mỗi lúc một xa, nói thầm: Cái lão Đào này, thần thần bí bí... Mệt
...
...
Trần Thương biết sắp đến thời gian tranh tài, nhưng vẫn còn hai ca phẫu thuật động mạch chủ nữa, làm sao để bù lại đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định cuối cùng của anh là đi tìm cô Mạnh.
Đồng thời phải chỉ đạo cho cô Mạnh, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ, dẫn cô Mạnh cùng vào top ba
Tuy nhiên, không thể không nói, năng lực học tập của cô Mạnh cũng không phải tầm thường, sự xuất hiện của cô khiến Trần Thương phải khẳng định lại về định nghĩa to gan và ngốc nghếch có quan hệ hay không.
Hiện giờ cô Mạnh đã có kinh nghiệm, khi Trần Thương tự rèn luyện bản thân, cô cũng không còn phản kháng nữa, có lẽ vì cô biết... Thay vì làm mấy việc không cần thiết như chống lại, thà thư thư phục phục tận hưởng thành quả của sự tiến bộ còn hơn
Hôm nay gió có vẻ ồn ào náo động, Trần Thương đi chiếc xe đạp Meituan, đến Đông Đại Nhất Viện từ rất sớm.
Ngày kia là đã đến lúc cuộc tranh tài diễn ra, giờ anh không còn một ca phẫu thuật hoàn mỹ nào để thực hiện nữa.
Lúc mới bắt đầu, Trần Thương luôn cảm thất cấp đại sư không có gì khác biệt lắm, nhưng... Khi nhìn thấy người tên Quách Vân Phi đó, Trần Thương lại hơi dao động
Nghĩ kĩ thì họ đều là những tài năng trẻ, ai mà không có cái gọi là sở trường...
Quách Vân Phi đã khiến bản thân không thể hiểu rõ chiều sâu, nếu lỡ anh ta xui xẻo đụng phải người am hiểu lĩnh vực, sơ suất mất đi Mạnh Hi thật không tốt.
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy áp lực cao như núi, anh vội vã chạy vào ngoại khoa tim, phát hiện Các Hoài và Bách Kiến Minh đều đang ở đây, nhưng anh không nhìn thấy cô Mạnh đâu hết.
Thấy Trần Thương đến, Bách Kiến Minh hỏi thăm một tiếng:
- Tiểu Trần, tôi đã thấy danh sách những người tranh tài cuộc thi kỹ năng phẫu thuật ngoại khoa tim quốc gia, trong đó cũng có tên cậu
Trần Thương khẽ gật đầu, cười nói:
- Vâng, đơn vị chúng tôi đề cử tôi ra ngoài để va chạm với xã hội, coi như là mở rộng tầm mắt.
Bách Kiến Minh khẽ gật đầu:
- Ừ, không có so tài thì sẽ không thể phát triển được, kỳ thật mỗi lần PK với đối thủ, cậu sẽ tự nhìn ra những điểm thiếu sót của mình, sau đó dần dần cải thiện
Trần Thương gật đầu, hoàn toàn chính xác, mỗi lần PK sau khi thắng lợi, đều có rơi xuống, chuyện này đối với anh mà nói, rất có lợi
Nhưng... Thua là không nói được rồi.
Phi phi phi
Tôi sao có thể thua?
- Đúng rồi, vào năm ngoái, bác sĩ Cát Hoài có tham gia, cậu có thể qua xin anh ta chút kinh nghiệm.
Bách Kiến Minh nói.
Khi diễn ra cuộc tranh tài năm ngoái, Mạnh Hi không có thời gian nên đành để Cát Hoài đi thi, bác sĩ Cát cũng không có gì là nổi bật, lúc đấu giải tỉnh đã vào đến vòng ba, nhưng đến vòng thứ tu lại bị Quách Vân Phi xử lý.
Ba bác nghe Trần Thương muốn dự thi, cũng rất nhiệt tình, nhao nhao đề nghị đủ loại chiêu thức.
Cát Hoài xoay người lại, cũng nghiêm túc chia sẻ kinh nghiệm.
Anh ta cũng rất nhiệt tình, dù Trần Thương chính là chướng ngại vật cản trở anh ta và Mạnh nữ thần, nhưng anh ta cũng không quá để trong lòng:
- Tiểu Trần, cuộc tranh tài được chia làm ba vòng, vòng thứ nhất vòng thứ hai thực sự không khó, bởi vì có rất nhiều bác sĩ cấp độ của bệnh viện thành phố hoặc bệnh viện cấp quận, trình độ cao thấp không đồng đều, nếu gặp phải họ, với trình độ của cậu chắc chắn không phải vấn đề, nhưng đến vòng ba, các đối thủ vòng này tương đối lợi hại, đều là các bác sĩ ưu tú của bệnh viện cấp tỉnh. Họ ai cũng mang theo tuyệt kỹ, kinh nghiệm lâm sàng vô cùng phong phú, tính cách cũng rất tốt, vì vậy cho nên độ khó được nâng cao hơn.
Trần Thương gật đầu:
- Đúng rồi, thầy Cát, giải đấu kỹ năng phẫu thuật này sử dụng người mô phỏng? Hay là người thật...
Cát Hoài nhất thời cười:
- Đương nhiên là khuôn đúc, là khuôn đúc công tư chuyên môn làm huấn luyện thực hành chữa bệnh, mạch máu lớn được mô phỏng rất thật, giải đấu cuối cùng sẽ là cấp cứu người thật, tranh tài là thành tích tổng hợp.
Trần Thương sững sờ:
- Cấp cứu người thật? Là sao?
Cát Hoài nói:
- Đến lúc đó, sẽ đưa các cậu bỏ vào trung tâm thủ đô cấp cứu, cùng xe xuất phát cấp cứu thương hoạn, tiến hành cứu viện khẩn cấp với người bệnh, dĩ nhiên, sẽ có chuyên gia đi cùng, nhưng mà... Tôi nghe nói chỉ cần cậu làm sai một bước là sẽ bị đá văng ra khỏi cục, ví dụ cậu gặp phải người bệnh cần làm cấp cứu, chuẩn đoán bệnh sai, sẽ bị loại ngay lập tức, dù sao chuyện quan trọng nhất đó là người bệnh phải được an toàn
Trần Thương khẽ gật đầu, lúc này, Mạnh Hi đi tới, sau khi nhìn thấy Trần Thương, tròng mắt bỗng sáng bừng lên:
- Đi thôi, đi làm phẫu thuật với tôi.
Dứt lời, cô kéo thẳng anh đến phòng phẫu thuật.
Lúc đi, Mạnh Hi đột nhiên thả chậm bước chân, quay người nhìn Trần Thương, hỏi:
- Tiểu Trần, tôi hỏi cậu một vấn đề, nếu trong cuộc thi vô tình chúng ta gặp phải nhau, cậu sẽ chọn làm gì?
Trần Thương đang định trả lời:
- Tôi sẽ...
Tuy nhiên lời nói chưa ra khỏi miệng, đã lập tức bị nuốt vào trong
Trong lòng đột nhiên có mấy tiếng lộp bộp, cái này... Giống như là một đề mất mạng vậy?
Mạnh Hi dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm Trần Thương:
- Cậu sẽ thế nào?
Trần Thương suy tư thật lâu:
- Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ một chút…
Mạnh Hi nghe xong, bỗng nhiên nở nụ cười giễu:
- Rất khó để cân nhắc à?
Trần Thương liếc mắt, cô nói thử xem?
Mạnh Hi bỗng nhiên cười nói:
- Tôi có đề nghị này, cậu nghe một chút xem thế nào.
Trần Thương nghiêm túc vểnh tai lên, nhìn chằm chằm cô giáo Mạnh.
Mạnh Hi cười một tiếng tùy ý, tiếp tục nói:
- Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta rút thăm được hai người một tổ, hơn nữa lại lấy hình thức đấu đối kháng để đấu với đối thủ, nếu được vậy thật, tôi sẽ lựa chọn từ bỏ.
- Đúng, không sai, tôi sẽ chủ động từ bỏ để cậu được tiến vào thi đấu tại giải toàn quốc.
Trần Thương sững sờ, trong lòng nhất thời dâng lên cảm động:
- Cô Mạnh… Cô thật tốt! Em chắc chắn sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của cô.