Hầu Lượng nghe Tôn Cao Hưng nói xong, lúc này kịp phản ứng lại. Đúng vậy… Người này là giám khảo chính mà, mình sợ cái gì?
Có vấn đề xảy ra thì để giám khảo chính gánh là được.
Hơn nữa, thằng này còn là phó chủ tịch
Nghĩ tới đây, Hầu Lượng thật muốn cho 101 điểm để xem thử phó chủ tịch Tôn có thể rống được hay không.
Tôn Cao Hưng thật là vui vẻ
Anh nhìn thoáng qua nhân viên công tác. Cái video phẫu thuật này phải bảo vệ thật tốt, đợi sau khi trở về chắc chắn phải nghiên cứu thật kĩ một lần.
Một trăm điểm đó nha
Rất nhanh, hai người cộng lại rồi chia trung bình, kết quả 100 điểm.
Cứ như vậy, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Sau khi Trần Thương đi ra, trong đầu không ngừng suy nghĩ rốt cuộc tên gọi là gì.
- Phương pháp hai sợi chỉ nghe hơi lừa người, nhưng mà… Hai chỉ một ống không phải tốt vô cùng à?
Trần Thương thở dài, anh cảm thấy bất lực với chuyện đặt tên, trở về tìm bạn học Tần tiểu liếm nghiên cứu thật tốt một chút vậy.
Tiến sĩ Hứa thấy Trần Thương đi ra với vẻ mặt ủ rủ, nhất thời hơi sửng sốt. Chẳng lẽ… cậu ta thi không tốt?
Nghĩ tới đây, tiến sĩ Hứa giả vờ bản thân rất lo lắng, đứng dậy hỏi:
- Tiểu Trần? Làm sao vậy? Khảo hạch khó lắm à?
Trần Thương lắc đầu, còn chưa kịp nói chuyện đã bị nhân viên công tác ở bên kia vội vàng lên tiếng chặn lại:
- Thí sinh vui lòng không tiết lộ đề thi, duy trì trật tự trường thi.
Đúng vậy, các người là đồng nghiệp, nói chuyện với nhau mà kéo việc nhà ra nói sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không nên dính đến chuyện tranh tài.
Mặt tiến sĩ Hứa nhất thời đỏ bừng lên, nói với Trần Thương:
- Tiểu Trần, không cần lo lắng. Ngày thứ hai tranh tài, độ khó chắc chắn phải cao hơn so với hôm qua. Hơn nữa, phải giữ tâm trạng tốt…
Ừm
Mặc dù dáng vẻ rất lo lắng của tiến sĩ Hứa chỉ là giả vờ, nhưng tâm hồn anh cũng không xấu, an ủi Trần Thương rất lâu.
Lúc này, nhân viên công tác đi ra thông báo để anh chuẩn bị sẵn sàng.
Trần Thương nghe thấy tiến sĩ Hứa quan tâm bản thân mình như thế, nhiều lần muốn nói cho anh ta rằng thật ra anh làm rất tốt, không muốn để cho anh ta phải lo lắng…
Nhưng mà, lần nào cũng bị đối phương đánh gãy
Nhìn theo bóng dáng tiến sĩ Hứa đi vào, Trần Thương thở dài. Ai… Người này thật tốt.
- Bác sĩ Hứa
Tiến sĩ Hữa đang đi phía trước bỗng nhiên sửng sốt một chút:
- Làm sao vậy? Tiểu Trần?
Trần Thương thở dài:
- Buổi tối tôi mời anh ăn nồi lẩu.
Tiến sĩ Hứa sững sờ, mỉm cười:
- Được! Tôi sẽ cố gắng
Sau khi tiến sĩ Hứa tiến vào, Tôn Cao Hưng hơi sửng sốt, bởi vì hôm qua anh cũng làm giám khảo cho chàng thanh niên này. Đây cũng là một bác sĩ trẻ rất ưu tú.
Rất có khí thế
Nhưng mà Tôn Cao Hưng lại thở dài tiếc hận. Bởi vì bất kể như thế nào, cậu cũng không có cơ hội thăng cấp
Trần Thương là viên ngọc sáng chắn ở phía trước rồi, 100 điểm, cậu lấy cái gì để vượt qua cậu ta?
Nghĩ tới đây, Tôn Cao Hưng đau lòng nhìn tiến sĩ Hứa nhiều thêm vài lần.
Trong mắt tiến sĩ Hứa, chuyện này lại bị xuyên tạc sang nghĩa khác: Giám khảo vẫn chưa thoát khỏi thất vọng với Trần Thương, cho nên khi trông thấy mình thì mới có vẻ mong chờ.
Sau khi cúi người gửi lời cảm ơn, phẫu thuật bắt đầu
Biểu hiện của Tôn Cao Hưng hoàn toàn vững vàng như trước đây.
Lựa chọn của tiến sĩ Hứa và Trần Thương giống nhau như đúc, hơn nữa, vào khi chọn phương pháp phân luồng Gott cũng chủ động đặt van một chiều để phòng ngừa dòng chảy chuyển hướng.
Ngoài ra, anh còn sử dụng thêm một vài kỹ xảo nhỏ nhằm cải thiện những thiếu sót của phương phát phân luồng Gott. Cách này dùng để thay đổi chuyển dòng, hiệu quả cũng khá ổn.
Nếu như vào khi khác, toàn bộ quá trình phẫu thuật thật sự rất không tệ.
Cũng chính vì như thế, Tôn Cao Hưng và Hầu Lượng mới có thể tiếc hận. Dù sao đây cũng là một người trẻ tuổi ưu tú.
Đáng tiếc, đã sinh Thương, tại sao còn sinh Hứa
Tiến sĩ Hứa gật đầu gửi lời cảm ơn.
Tôn Cao Hưng cảm thấy mình hẳn nên cổ vũ người trẻ tuổi này một chút, do đó chủ động nói:
- Ừ, biểu hiện không tệ. Trở về tiếp tục cố gắng nhé
Hầu Lượng cũng gật đầu:
- Đúng vậy, sau khi trở về không được từ bỏ tiếp tục phát triển.
Tiến sĩ Hứa nghe xong, nhất thời vô cùng vui vẻ.
Anh vôi vàng cười nói:
- Cảm ơn các vị giảm khảo.
Chẳng qua là lúc ra tới cửa, tiến sĩ Hứa khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Vì sao lại nói mình sau khi trở về không được từ bỏ phát triển? Tiếp tục cố gắng?
Là lạ…
Không nghĩ ra…
Lúc đi ra, tiến sĩ Hứa vẫn rất vui vẻ, cười cười nhìn Trần Thương.
- Tối nay ăn lẩu, tôi mời.
Trần Thương sững sờ, vội vàng lắc đầu:
- Không cần không cần, để tôi mời. Tôi còn mang theo mấy người bạn nữa, chúng ta cùng ăn với họ đi.
Tiến sĩ Hứa nghe xong, nhất thời nở nụ cười:
- Ồ? Nhiều người thêm náo nhiệt. Có những ai vậy?
Trần Thương cười ngượng ngùng:
- Bác sĩ Thôi Nguyên Vũ của Đông Đại Nhị Viện, bác sĩ Hạo Sâm Ninh của bệnh viện nhân dân tỉnh, bác sĩ Trương của bệnh viện nhân dân thành phố, còn có anh. Khả năng còn có hai người nữa, nhưng cụ thể là ai thì chưa rõ.
Tiến sĩ Hứa nghe xong, cười nói:
- Ồ? Đều là người tổ C chúng ta. Nhân duyên của tiểu Trần không tệ nha.
Trần Thương lúng túng gãi đầu một cái, không biết nên nói thế nào.
Cũng không thể nói những người này đều bị chính mình đào thải nhỉ?
Nói nhiều không tốt…
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, kết quả tranh tài đã có.
Tiến sĩ Hứa vừa nhìn, nhất thời không nhịn được cười, thậm chí còn hơi kinh ngạc trong vui mừng.
- 95 điểm
Có thể anh ta chính là người có điểm cao nhất từ trước tới nay.
Thật ra, điểm số này mang theo vài phần an ủi.
Tôn Cao Hưng cảm thấy đứa nhỏ này đã bị đào thải, cho thêm một hai điểm tăng vui vẻ cũng được. Dù sao Trần Thương cũng làm tốt như vậy, không thể đả kích lòng tự tin và tinh thần tích cực của đứa nhỏ được.
Vì lẽ đó, hai người cộng lại chia trung bình được 95 điểm.
Tiến sĩ Hứa cười cười nhìn Trần Thương:
- Tiểu Trần, anh bao nhiêu điểm?
Trần Thương nhìn thành tích, đôi mắt trừng lớn tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, thật lâu sau vẫn không thể tan đi.
Tiến sĩ Hứa thấy thế, nhất thời thở dài. Anh ta hiểu rõ, Trần Thương hẳn là bị ngoài ý muốn. Anh ta đã chuẩn bị tốt cảm xúc, chuẩn bị công tác an ủi Trần Thương, nói cho anh biết thành tích có chênh lệch là rất bình thường.
Hơn nữa, thẳng thua là chuyện thường nhà binh, không nên quá để ý thành tích, không thể quá để ý điểm số.
Sau này anh còn rất nhiều cơ hội
Sau khi tiến sĩ Hứa hệ thống lại ngôn ngữ thật tốt mới chuẩn bị nói.
Bỗng nhiên lúc này, Trần Thương đưa điện thoại tới:
- Tiến sĩ Hứa, thành tích của tôi… Có phải có vấn đề gì hay không?
Tiến sĩ Hứa cười một tiếng, an ủi:
- Tiểu Trần, có lẽ cậu không biết, giám khảo chính của chúng ta là chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch bệnh viện An Trinh. Điểm ông ấy cho, căn bản không thể…
Đang lúc nói chuyện, đôi mắt tiến sĩ Hứa thoáng liếc qua, bỗng nhiên thấy thành tích của Trần Thương.
Tiến sĩ Hứa nhất thời trợn tròn mắt, lời an ủi đang muốn nói cũng lập tức… bị nuốt trở vào trong nháy mắt.
Mẹ nó
100 điểm?
Anh đùa tôi à?
Trường hợp này từng xuất hiện chưa?
Chưa từng
Tiến sĩ Hứa đã tham gia rất nhiều lần so tài, đến cả giải thi đấu toàn quốc cũng từng tham gia, nhưng mà… Chuyện này… là lần đầu tiên nhìn thấy.
Có phải tôi nhìn lầm rồi hay không?
Anh ta dụi dụi hai mắt, nhưng mà vẫn như vậy.
Lần này, tiến sĩ Hứa sững sờ.
Chuyện này sao có thể?
Điều đó chứng minh người này phải ưu tú cỡ nào đây?
Có thể khiến cho giám khảo cho điểm cao như vậy?
Có phải các vị giám khảo cho điểm nhầm hay không?
Chắc chắn là người già nên lẫn rồi
Đúng, là bệnh Alzheimer