Nhất thời, tất cả mọi người đều lâm vào suy tư
Lá gan của Trần Thương rất lớn
Cậu ta thế mà lại dám “Khoa tay múa chân” đối với chỉ nam.
Cái này nói khẳng định là sẽ xảy ra vấn đề.
Rốt cuộc, bất kể phẫu thuật thay đổi như thế nào thì chỉ nam vẫn là tiêu chuẩn.
Bạn có thể đối đãi đặc thù trong các tình huống đặc biệt, nhưng mà Trần Thương đã coi như là đưa ra một cái bổ sung cho chỉ nam.
Tôn Cao Hưng nhìn chằm chằm mạch máu, cẩn thận suy nghĩ những gì Trần Thương nói, mà càng suy nghĩ thì ông lại càng thấy rất có đạo lý
Nghĩ tới đây, Tôn Cao Hưng đứng dậy đi tới bàn phẫu thuật, bắt đầu tự biểu thị.
Những người xung quanh cũng lập tức tụ tập tới vây xem.
Lần này mọi người bắt đầu thảo luận một cách điên cuồng.
Mà hiện tại, Trần Thương cũng không coi mấy người chủ nhiệm này là chủ nhiệm nữa. Cái gì mà giáo sư, chuyên gia, tránh qua một bên hết đi
Muốn phun thì lập tức phun
Muốn ồn ào thì lập tức ồn ào
Lại nói...
Tranh luận không có học thức thì gọi là cãi nhau
Cãi cọ có văn hóa thì gọi là nghiên cứu thảo luận học thuật
Khi nói chuyện, mọi người đã bắt đầu biểu thị một cách điên cuồng, họ không ngừng nghiên cứu thảo luận, không ngừng tranh luận
Loại bổ sung đối với chỉ nam của Trần Thương cũng kích phát loại tâm lý kia trong họ.
Nói thật, mọi người đã làm phẫu thuật nhiều năm như vậy, ai mà không có một chút tâm đắc chứ
Ai mà không có một chút thể hội?
Trần Thương có ý nghĩ, nhưng tuyệt đối không phải là kiến nghị và ý nghĩ duy nhất.
Người có học hung dữ lên rất đáng sợ
Đặc biệt là bác sĩ ngoại khoa hằng ngày múa dao dùng kiếm, trong tay đều là máu
Nói thật, những người đang ngồi ở đây, ai mà chưa từng có mấy chục mạng người trong tay
Nếu họ thật sự trở nên hung ác lên... Đừng nhìn Trần Thương trẻ tuổi nhất, ngược lại chính là người kém cỏi nhất.
Không sai, những chủ nhiệm ngoại khoa này vốn dĩ đi ra từ cấp cứu khoa ngoại tim mạch, thật sự là đã thấy nhiều người cần cấp cứu.
Hơn nữa, tỉ lệ tử vong ở khoa ngoại tim mạch thật sự rất cao
Thường xuyên chưa đưa tới bệnh viện thì đã không còn.
Vì lẽ đó, nguyên một đám người tràn đầy “Sát khí”, khiến cho nhân viên công tác không rét mà run...
Y tá đưa dụng cụ càng là dọa đến mức nhanh chóng giấu dao phẫu thuật, kẹp cầm máu... Những thứ được cho là hung khí có thể gây án.
Từng giây từng phút trôi qua, còn đừng nói, hiệu quả thảo luận cũng rất rõ ràng, giọng nói của mọi người càng ngày càng thấp, manh mối càng ngày càng sáng tỏ.
Dần dần, một phương hướng rất lớn sắp ra đời
Mọi người đều cảm thấy, chỉ nam cần phải phát triển, họ hẳn là nên tiến hành cải tiến và hoàn thiện phương thức phẫu thuật này
Mỗi một chi tiết nhỏ đều cần thảo luận và cân nhắc nghiêm túc.
...
...
Lúc này, bên ngoài đã mười hai giờ
Những phòng khác đều kết thúc, tất cả mọi người đều đang nóng nảy, bất an chờ đợi kết quả
Nhưng mà có một phòng còn chưa có ai đi ra, cho nên mọi người không được ra ngoài.
Không có cách nào khác, tất cả mọi người tụ tập ở khu vực chờ đợi, nhàn rỗi và nhàm chán hàn huyên với nhau.
- Ai còn chưa đi ra vậy?
- Không biết
- Là tổ C, thí sinh hai tổ A, B của tụi này đã đi ra hết rồi, tổ C thiếu ai vậy?
- Đúng rồi, mấy người tổ C còn ai chưa đi ra?
Mọi người nhanh chóng đưa mắt nhìn về bác sĩ Vương, người đang ngồi ở đằng kia xem giấy tờ. Một người vội vàng hỏi:
- Bác sĩ Vương, ai PK với anh thế?
Bác sĩ Vương ngẩng đầu nhìn mọi người:
- Trần Thương, bác sĩ Trần, sao vậy?
Mọi người sững sờ:
- Đã qua mấy tiếng rồi, tại sao người này vẫn chưa kết thúc?
Lúc này bác sĩ Vương mới nhìn đồng hồ, nhất thời sững sờ:
- Đã hơn một tiếng rồi? Tại sao anh ta còn chưa ra nữa?
- Đúng vậy, phẫu thuật cái gì mà cần thời gian dài như vậy chứ?
- Mấy người nói xem, có khi nào bác sĩ Trần gặp phải cái gì ngoài ý muốn không?
Trong lúc mọi người không ngừng suy đoán thì bỗng nhiên nghe thấy bên trong trường thi đối diện ồn ào lên.
Cả đám tức khắc trợn tròn mắt
Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng đứng gần cửa ra vào nghe ngóng.
Nhân viên công tác cũng không muốn quản, dù sao cũng thi xong hết rồi….
Mọi người đứng bên ngoài nghe lén
- Tôn Cao Hưng, ông là đồ đần, ông xem chỗ này một chút...
- Hầu Lượng! Tại đây, ngay nơi này làm như thế nào hả?
...
Lúc này, người quen thuộc giọng nói của Trần Thương cũng đã nghe thấy tiếng gào thét của anh….
Mọi người sững sờ
Tức khắc trợn tròn mắt?
Bác sĩ Trần đánh nhau với người khác ở trong phòng thi?
Lần này mọi người đều ngơ ngác.
Tại sao thi một hồi lại thành ra như vậy?
Người ở trong khu vực chờ đợi ngơ ngác, người chờ ở bên ngoài cũng ngơ ngác
Đã mười hai giờ mấy rồi mà tại sao cuộc thi còn chưa kết thúc nữa….
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, một người từ bên trong đi ra, nói với nhân viên công tác mấy câu rồi lập tức trở về.
Không bao lâu
Tất cả mọi người đều biết được Trần Thương đánh nhau với giám khảo
Không sai
Lời đồn cứ thế đã được lan truyền ra.
Hội những người thích “Lẩu hải sản” nghe được tin này, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, nguyên một đám trợn mắt há hốc mồm nhìn Đào Mật.
- Chủ nhiệm Đào à... Bác sĩ Trần... Còn có sở thích như vậy à?
Đào Mật cũng sửng sốt một chút, lần này ông thật sự không biết
...
...
Mạnh Hi do dự đứng ở cửa ra vào thật lâu, cô đang suy nghĩ mình có nên đi vào trợ giúp học sinh của mình hay không?
Dù sao thì đánh cũng đánh rồi, mình nên giúp ai đây?
Giúp lý? Hay là giúp thân?
Tôn Cao Hưng bỗng nhiên nói:
- Được rồi, thảo luận khẳng định không thể kết thúc trong hôm nay được, như vậy đi, chờ sau khi trở về thì chúng ta lại thương lượng một lần nữa
- Chúng ta tìm thời gian, sau đó ngồi xuống thảo luận cho tốt chuyện này, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước, không cần chậm trễ cuộc thi buổi chiều
Mọi người gật đầu, nhao nhao đòi thêm Wechat của Trần Thương.
- Đúng rồi! Đi ăn cơm trước, một lát chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện, tiểu Trần, lát nữa cậu đừng có chạy lung tung, cậu ngồi cạnh tôi này
- Ông tránh sang một bên đi, tôi thấy ý kiến của tiểu Trần tương đối hợp với tôi, hai ta ngồi cạnh nhau đi
...
Mọi người vừa trò chuyện với nhau vừa đi ra ngoài.
Tôn Cao Hưng càng là người dẫn đầu cởi áo blouse trắng ra
Trần Thương sững sờ
Từ từ...
Tôi còn chưa có thành tích mà, mấy người… Cứ vậy mà rời đi hả?
Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng gọi mọi người lại:
- Chờ một chút
Mọi người quay lại nhìn Trần Thương:
- Sao vậy tiểu Trần?
Trần Thương thở dài:
- Trong mấy người ai là giám khảo... Tôi còn chưa có điểm đấy
Mọi người nghe xong, nhất thời cười phá lên.
Tôn Cao Hưng xấu hổ quay trở về, ông cầm giấy bút lên, nhìn mọi người rồi hỏi:
- Cho bao nhiêu điểm đây?
Mọi người đều lắc đầu không biết, nhìn về phía Trần Thương, hỏi:
- Tiểu Trần, cậu muốn bao nhiêu điểm?
Trần Thương:...
Tôi có thể tố cáo mấy ngươi chứ?
Có thể có trách nhiệm một chút được không?
Đây là hiện trường cuộc thi đó
Kỳ thật, Trần Thương thật sự hiểu lầm họ.
Vốn dĩ bản chất loại thi đấu kỹ năng phẫu thuật này tương đối tùy ý, chỉ cần bảo đảm tranh tài công bằng là được, những mặt khác không cần chú ý nhiều như vậy
Trận chung kết mỗi năm đều sẽ xảy ra rất nhiều chuyện ly kỳ cổ quái.
Loại thảo luận như vừa nãy... Đúng là ít thấy việc lạ
Nhưng mà chấm điểm... Thì vẫn phải chấm điểm.
Cuối cùng thì Tôn Cao Hưng và Hầu Lượng cho 96 điểm.
Trần Thương thăng cấp
Khi ăn cơm giữa trưa, Trần Thương như hạc giữa bầy gà, anh bị một đám giám khảo vây quanh ở chính giữa, trò chuyện khí thế ngất trời.
Các thí sinh xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức trợn tròn mắt.
Một đám trợn mắt há hốc mồm.
Làm gì lại có thí sinh như vậy chứ?
Ăn cơm cùng với giám khảo….
Kỳ thật thì trong lòng Trần Thương cũng rất sợ.
Mấy người này có khi nào sẽ tố cáo mình đi cửa sau không?
Dù sao thì cái này cũng quá rõ ràng?
Còn nữa, chủ nhiệm Tôn, ông có thể đừng gắp đùi gà đã ăn cho tôi được không?
Trần Thương thực bất đắc dĩ...